SHINeeShow
Chào mừng các bạn đến với Forum S2 and SHINee!
Một chốn nhỏ để tình cảm của bạn bay xa cùng SHINee.
Nơi không bao giờ cho rằng tình cảm ấy là ảo,
nơi để bạn cùng giải bày bao cảm xúc chất chứa trong lòng,
và là nơi bạn được là chính bạn.
Với SHINeeShow và SHINee bạn là tuyệt vời nhất.Bởi chúng ta cùng là Shawol.
[Long fic] Fairytale of me [update chap 8] - Page 2 IndexqqDiễn đàn[Long fic] Fairytale of me [update chap 8] - Page 2 ShowrVietsub Show[Long fic] Fairytale of me [update chap 8] - Page 2 51569228Vietsub MV/Performance[Long fic] Fairytale of me [update chap 8] - Page 2 NhatkiNhật kí Shawol[Long fic] Fairytale of me [update chap 8] - Page 2 Nhangoi4rum nhắn gởi[Long fic] Fairytale of me [update chap 8] - Page 2 HangosubteamHang ổ subber[Long fic] Fairytale of me [update chap 8] - Page 2 NewsfTin tức

Forum S2
:: Quên mật khẩu? ::

Auto Login
Chat S2[Off] - Online [?] Away [?]

[Long fic] Fairytale of me [update chap 8]Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Chuyển đến trang : Previous  1, 2
Tác giả

Bling Bling Takki
Bling Bling Takki
Hiện:

Scorpio
Tổng số bài gửi : 512
Chỉ số thành sao : 12
Join date : 07/11/2011
Age : 29
Đến từ : S2 - Bling's house
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long fic] Fairytale of me [update chap 8] [Long fic] Fairytale of me [update chap 8] - Page 2 286-15/8/2012, 1:08 am
sherlock_pin đã viết:
Chậc, Wae Chap 5????

Tiếp tục đi chứ! [Long fic] Fairytale of me [update chap 8] - Page 2 487239

Mà này, Chap 7 ra lò rồi đấy. Takki edit cũng tốt lắm đấy chứ, phù! Chứ để nguyên văn vào chắc có nước đổn thổ quá!

À mà em là Pin đây, qua đây mới biết ss tận 17, em 15 thoai ;))


Welcome e!!! :D

Thời gian wa sis hơi bị lười nên chưa post cái chap 5 lên :P

Bây h post đâu ^^

Sis đâu có edit nhìu đâu, chỉ edit cái đoạn đầu chap 1 w phần 17+ của chap 5 thôi ;))




Chữ ký của Bling Bling Takki

Làm quen với Bling Bling Takki


y0_bé_Nấm
y0_bé_Nấm
Hiện:

Sagittarius
Tổng số bài gửi : 305
Chỉ số thành sao : 1
Join date : 26/03/2012
Age : 27
Đến từ : hội mê zai đẹp
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long fic] Fairytale of me [update chap 8] [Long fic] Fairytale of me [update chap 8] - Page 2 286-15/8/2012, 8:12 am
hú, đọc cái fic này toàn cảnh Jiyoen bị....

đấy là exit r nha, đọc bản gốc chắc e....^^

mà chuyện tình ở cái giới này của ai thì c~ đều trắc trở hết nhở

2min của em, t/y của đời em, kiên nhẫn ngồi hóng

p/s: mà au ngta ra chap 7 r kìa, ss còn chưa mau exit r post đi

em ("chong xáng") sợ k dám đọc bản gốc ^^



Chữ ký của y0_bé_Nấm

Làm quen với y0_bé_Nấm


Bling Bling Takki
Bling Bling Takki
Hiện:

Scorpio
Tổng số bài gửi : 512
Chỉ số thành sao : 12
Join date : 07/11/2011
Age : 29
Đến từ : S2 - Bling's house
Bài gửiTiêu đề: [Long fic | Non- SA] Fairytale of me - Chap 5 [Long fic] Fairytale of me [update chap 8] - Page 2 286-15/8/2012, 11:24 am


Chap 5:

[Long fic] Fairytale of me [update chap 8] - Page 2 3062012104310364

Máu!

--------------------
Khung trời đã chìm lặng trong bóng tối, cây cỏ cũng đã vơi dần đi những giọt sương của chiều tà, chim chóc thì đã yên giấc trong tổ ấm, Fairytale ngập chìm dưới ánh trăng sáng dịu nhẹ, duy chỉ có một thứ là “không chịu” hòa nhập với tất cả mà thôi. Đó là tòa lâu đài nằm ở phía Bắc sát cánh rừng - nơi mà các Fairy Thần Tộc và Hoàng Gia cư ngụ. Tại một căn phòng rộng lớn, trên một chiếc trường kỷ kiểu cách hoàng gia, có một con người cũng rất “Hoàng Gia” đang an tọa trên đó. Và đứng trước mặt con ngươi rất “Hoàng Gia” đấy là ba kẻ “Chẳng phải Hoàng Gia” tí nào.

- Anh Jong Hyun à, anh đừng nhìn em như vậy mà, em biết lỗi rồi~~~ - Tae Min mếu máo trước cái nhìn “bình thản” đến “lạnh sống lưng” của Jong Hyun ban tặng mình.

- Lỗi? Cậu biết lỗi gì? - Jong Hyun nghiêng nhẹ đầu nhìn Tae Min.

- Thì... anh à, đừng làm khó em mà... - Tae Min ỉu xìu nói. Sau câu nói của cậu, Jong Hyun khẽ nhếch bạc môi lên cười lạnh.

- Ngươi không muốn ta làm khó ngươi, thế sao ngươi cứ thích làm khó ta? - Jong Hyun chồm người ra phía trước nói với Tae Min.

- Em... xin lỗi anh mà... *Mặt cún con*

- Vậy sao? Mọi chuyện đều bằng một câu xin lỗi đều có thể giải quyết được à? Nếu như vậy ta cũng xin lỗi ngươi vì sắp tới đây ngươi không được phép đụng đến phòng thí nghiệm nữa! - Hắn lạnh lùng nói.

- Anh?! - Tae Min mở to cặp mắt ngước lên.

- Ta thì sao? - Hắn hỏi. Tae Min không nói thêm bất cứ lời nào mà chỉ cúi mặt xuống cùng với đôi mắt đỏ hoe tưởng chừng như sắp khóc.

- Kim Jong Hyun, chuyện này Tae Min thật sự không có cố ý mà, anh... - Ji Eun thấy tội cho Tae Min, vả lại một phần lỗi cũng là do cô uống hết lọ thuốc giải.

- Chưa đến lượt của ngươi! - Jong Hyun cắt ngang.

- Này! Tuy là ta biết ngươi đang rất lo cho Ji Yeon nhưng thay vì bắt cậu ta cách xa với phòng thí nghiệm thì thay vào đó ngươi cho thằng nhóc cơ hội tìm cách giải độc có tốt hơn không? - Kevin cũng lên tiếng nói thay.

- Thế các ngươi hãy hỏi cậu ta nếu trong vòng 7 giờ sau mà độc chưa được giải ra thì người trúng độc sẽ như thế nào đi! - Jong Hyun có vẻ đã thiếu kiên nhẫn.

- Hửm? - Cả Ji Eun và Kevin tròn mắt nhìn hắn.

Quái thật, nếu như đó chỉ là thuốc kích thích thì sau 7 giờ quằn quại trong dục hỏa, người bị trúng độc sẽ trở lại bình thường ngay mà. Đó không phải là tất cả sao? Đúng là bọn họ có nghĩ Jong Hyun sẽ không đành lòng cho Ji Yeon chịu đau đớn, nhưng mà trong lời nói của hắn thì hình như là có ý gì khác thì phải. Cái sự tình không thật đơn giản như họ nghĩ... Rồi ngay lúc đó có một người hớt hải từ bên ngoài chạy đến trước mặt Jong Hyun.

- Anh Jong Hyun...! Nghe nói... nghe nói Ji Yeon... bị trúng độc kích thích?! - Kẻ đó vừa hỏi vừa thở hồng hộc, có lẽ vì chạy quá mức.

Jong Hyun gật nhẹ đầu.

- Sao chứ? Chẳng phải khi nãy lúc anh đưa Ji Yeon đi cô bé vẫn còn bình thường sao? - Cậu ta nói như muốn hét.

- Do tai nạn. - Jong Hyun trả lời vỏn vẹn trong ba từ.

- Trời ạ!!! Giờ anh còn có thể trả lời bình thản như thế! Ji Yeon đang ở đâu? Con bé ổn chứ? - Cậu hỏi dồn dập.

Không một tiếng trả lời từ bất cứ ai càng khiến cho người con trai kia nổi điên lên.

- Tại sao lại như vậy được chứ? Là bọn Ác Thần đúng không?

- ...

- Anh nói đi chứ! Sao cứ im lặng hoài vậy hả?!!!

- Anh Seung Hyun... là... là do em! - Tae Min khó khăn nói.

- CÁI GÌ??? - Seung Hyun trợn mắt.

- Là do em, Ji Yeon bị trúng độc là do em... - Tae Min thành thật trả lời.

- Cậu...! Aish, cậu thật sự muốn chết đấy à? - Seung Hyun quát lên và ngay lập tức một thanh kiếm trong suốt xuất hiện trên tay.

- Kim Seung Hyun! Em nên bình tĩnh lại đi! - Jong Hyun rời khỏi chỗ ngồi đồng thời nắm lấy cánh tay đang giữ thanh kiếm của cậu.

- Chết tiệt!

Sau một hồi truy phạt Tae Min, Seung Hyun cũng bỏ đi với vẻ mặt tối sầm, Tae Min thì bước đi như người vô hồn, còn Jong Hyun cũng trở về phòng mình để lại hai con người nhăn mặt khó hiểu nhìn nhau...

---oOo---

*Ji Yeon’s POV*

Nóng quá! Cơ thể tôi trở nên hừng hực một cách khó chịu, cứ như thể có một ngọn lửa nào đó đang vây lấy tôi. Bụng tôi thật khó chịu, đầu óc thì lơ lửng nơi nào đó, hai mắt tôi đã hoa lên. Tôi cần một thứ gì đó lạnh, thật lạnh để làm dịu đi cái nóng đang thiêu đốt này. Trong đầu tôi bây giờ chỉ có thể thấy được một gương mặt mờ ảo, gương mặt của kẻ mà tôi vừa không muốn lại vừa muốn gặp nhất lúc này, Kim Jong Hyun...

*End Ji Yeon’s POV*

Bước vào phòng, Jong Hyun nhìn chằm chằm lấy con người đang nhắm mắt mà trán nhăn lại đồng thời có vài giọi mồ hôi đọng lại. Đưa tay vuốt nhẹ lên vầng trán cao đẹp ấy rồi bàn tay hắn dời xuống bờ má phúng phính ửng đỏ lên của con bé.

- Ngươi có đau lắm không? - Jong Hyun hỏi. Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Ji Yeon mở mắt ra nhìn.

- Ơ... Jong Hyun? - Con bé nắm lấy bàn tay của hắn đang đặt trên má mình.

- Ngươi đau chứ? - Jong Hyun lại hỏi.

- Đau, ta đau lắm. Ở đây, nó rất đau! - Ji Yeon trả lời, đồng thời dời bàn tay đặt ở bụng dưới.

Ánh mắt Jong Hyun tối lại khi thấy phản ứng quái lạ này của Ji Yeon. Hắn đưa tay ra khỏi người con bé rồi nhìn vào bầu mắt phiếm hồng của nó, hơi thở cũng trở nên khó khăn hơn và mang đậm dục vọng. Có lẽ tác dụng của thuốc ngày càng mạnh hơn nên khiến cho cơ thể Ji Yeon có những phản ứng này.

- Được rồi, ta nghĩ ngươi cần thứ này! - Dứt lời Jong Hyun đứng dậy toan bỏ đi thì bị Ji Yeon giữ chặt lấy.

- Ta nóng lắm, nhưng ngươi thì lại rất lạnh, ta cần ngươi... - Con bé nói với đôi mắt trở nên mờ ảo đi bởi hơi nóng.

- Ngươi nên buông ta ra thì hơn, ta có cách khác để giúp ngươi, ta không muốn “ăn” con búp bê của mình! - Vừa nói hắn vừa vuốt nhẹ má Ji Yeon.

Không màng đến lời nói của Jong Hyun, Ji Yeon vươn người áp môi mình lên môi hắn. Không những không đẩy con bé ra mà còn ngược lại, Jong Hyun đáp trả nụ hôn rất nồng nhiệt. Cuồng nhiệt đến mức khi hai cánh môi quyến luyến dứt ra đã tạo thành một bạc chỉ mỏng.

- Nóng! Ta còn rất nóng! - Ji Yeon vừa nói vừa lần tay tháo cúc áo hắn ra.

- Ta không nghĩ là ngươi sẽ như thế này!

Nhếch mép cười lạnh, Jong Hyun bế Ji Yeon đặt lên đùi mình và cho con bé quay lưng lại đối diện với hắn. Ghé môi lên chiếc tai nhỏ nhắn của Ji Yeon, Jong Hyun hôn nhẹ lên nó. Rồi từ đâu đó hắn lấy ra một dải băng lụa màu đỏ thẫm như máu và che đi cặp mắt của Ji Yeon.

- Ngươi rất đẹp... Nhưng... MÁU ngươi còn đẹp hơn rất nhiều.

Hắn nói nhỏ vào tai con bé rồi dùng tay điều khiển một chiếc li thủy tinh nằm trên bàn ở phía bên trái căn phòng về hướng mình. Khi chiếc li vừa chạm vào bàn tay hắn thì chợt đôi cánh giữa lưng hắn vụt ra, không phải đôi cánh trắng tinh xinh đẹp của một thiên thần mà là đôi cánh đen của bóng đêm, của vị thần sa ngã - Lucifer. Bên cạnh đôi cánh đen thì không thể nào thiếu đi hai chiếc răng nanh, và điều đó càng khiến Jong Hyun trở nên hoàn hảo hơn - đối với loài quỷ. Đưa cánh tay trái lên, hắn cắm chiếc răng nanh vào sâu cổ tay mình rồi rút ra. Một dòng máu từ vết thương chảy xuống. Hắn dùng chiếc li hứng lấy từng giọt máu của mình và sau đó làm lành vết thương. Nhìn những giọt máu đỏ thẫm trong chiếc ly, Jong Hyun khẽ cười.

- Jong Hyun... ta... thật khó chịu lắm! Giúp ta... - Ji Yeon vừa nói vừa cố gỡ bỏ miếng vải đang bịt mắt mình.

Nhưng khi vừa đưa tay lên miếng vải lụa thì ngay lập tức bàn tay Jong Hyun nắm lấy tay con bé.

- Đừng tháo ra, ngoan, chỉ một lát thôi, ngươi sẽ hết khó chịu! - Hắn thì thầm dịu dàng vào tai Ji Yeon và hôn nhẹ lên các đầu ngón tay của con bé.

Cử chỉ dịu dàng của JongHyun làm cho cơ thể con bé lại càng nóng hơn, sức lực cũng như bị hút cạn đi mà dựa luôn người vào hắn và hơi thở càng lúc càng nặng hơn.

Cảm nhận được Ji Yeon đã dường như chịu không nổi nữa, Jong Hyun di chuyển môi mình đi xuống cổ tay con bé và một lần nữa... cắm hai chiếc nanh vào cổ tay nó để máu từng giọt từng giọt rơi vào ly hòa quyện cùng những giọt máu của hắn, màu đỏ thẫm hòa quyện với màu đỏ tươi tạo nên một màu đỏ tuyệt đẹp. Đặt Ji Yeon lại trên giường, hắn thu cánh và nanh của mình vào rồi sau đó ngửa cổ lên làm một ngụm uống sạch ly máu. Đặt chiếc ly sang một bên, Jong Hyun lại cuối người xuống nuốt lấy bờ môi sớm đã đỏ mọng lên của con bé. Không cần để hắn tách môi mình, con bé tự mở cánh môi của mình để hắn tùy ý mà xâm nhập, khám phá. Bờ môi vừa hé ra, Jong Hyun nhanh chóng truyền tất cả những giọt máu mình vừa uống hết cho con bé.

Cảm nhận mùi tanh của máu xộc vào mũi, Ji Yeon muốn đem tất cả nôn ra nhưng lại bị hắn giữ lấy không cho cơ hội thoát đi. Bị ép buộc, cuối cùng con bé cũng nuốt sạch hết những giọt máu của bản thân và của hắn. Luyến tiếc rời khỏi môi Ji Yeon, Jong Hyun chăm chú nhìn vẻ mặt vẫn còn ửng đỏ của con bé. Tháo miếng vải lụa trên mắt con bé xuống, hắn kéo nó vào lòng ôm thật chặt. Đang không hiểu hắn vì cớ gì sau khi hôn mình xong thì lại ôm lấy mình thì ngay lập tức cơ thể truyền đến một cơn lạnh đến tận xương. Không chỉ lạnh mà trên vai con bé, tại nơi có hình xăm chiếc lông vũ trắng, trở nên nóng lạ thường, cái nóng lạnh thất thường bất giác làm Ji Yeon trở nên đau đớn.

- Jong Hyun, ta vừa nóng lại vừa lạnh, khó chịu quá, ta khó chịu quá! - Con bé nói như muốn khóc, ở trong lòng hắn, con bé vùng vẫy không thể yên được.

- Một lát nữa thôi, chỉ một lát thôi, ngươi hãy cố gắng đi! - Jong Hyun vừa trấn an vừa ra sức ôm lấy Ji Yeon.

- Nhưng...

Lời nói chưa kịp thốt ra môi con bé đã bị hàm trụ bởi đôi môi của hắn. Hắn biết con bé đang rất khó chịu, nóng và lạnh là hai thứ luôn đối nghịch với nhau, nhưng bây giờ trên cơ thể con bé hai loại nhiệt độ ấy lại cùng xuất hiện một lúc. Bây giờ, ngoài việc ôm chặt lấy Ji Yeon ra thì thật sự Jong Hyun không thể làm gì khác. Đây là cách duy nhất để con bé được giải độc mà không cần bị mất đi thứ quý giá nhất của một người con gái và là thứ mà hắn không thể để cho con bé bị lấy đi... trong thời gian này.

Cơn đau vơi đi cũng là lúc Ji Yeon chìm sâu vào giấc ngủ. Con bé ngủ với vẻ mặt rất bình thản, bình thản đến độ như là cả thế giới này luôn luôn chỉ có những điều tốt đẹp, con bé tin tưởng hắn hoàn toàn, hoàn toàn tin tưởng người con trai đang ôm nó ngủ - Kim Jong Hyun. Đúng vậy, nó có thể tin tưởng ở hắn, tin tưởng hắn sẽ luôn bảo vệ nó dù có chuyện gì đi chăng nữa. Rúc sâu hơn vào trong lòng ngực Jong Hyun, môi con bé khẽ cong lên vẻ thành một nụ cười xinh đẹp...

[...]

Về đêm, khu rừng phía Tây của Fairytale trở nên tĩnh lặng hơn so với cái vẻ “âm u vốn có” vào “ban ngày” của nó. Trên con đường đi về hướng làng của bọn Thần Lùn có một kẻ đang bước từng bước thẫn thờ, cứ như rằng kẻ đó vừa mới đánh mất một vật gì đó rất rất rất quan trọng. À mà đúng rồi! Kẻ đó vừa bị mất một thứ mà đối với kẻ đó là quan trọng nhất mà. Ai bảo kẻ đó dại làm chi mà chọt vào “bảo bối” của cả Prince và King của Fairytale cơ chứ. Vâng! Kẻ đó không ai khác chính là Lee Tae Min. Lủi thủi bước đi, cậu nhóc thật hối hận khi bắt tay vào việc nghiên cứu thuốc giải dược kích thích của bọn ác thần. Đó là một loại dược rất độc, nếu như với những loại dược kích thích khác, chỉ cần chịu đựng cái nóng thiêu đốt trong 7 giờ đồng hồ là dược sẽ tự hóa giải. Nhưng với loại dược của bọn ác thần là nếu như trong 7 giờ không giải được thì kẻ xui xẻo bị trúng phải dược ấy chỉ có nước là sống trong tình trạng hôn mê mãi mãi, nói trắng ra thì là đời sống thực vật đấy!

- GYAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!! CÁI TÊN CHẾT BẦM, THỐI NÁT, KHỐN KHIẾP KIA!!! NẾU NHƯ NGƯƠI KHÔNG ĐƯA CHO TA CÁI LOẠI DƯỢC QUÁI QUỈ ĐÓ THÌ TA CŨNG ĐÂU CÓ NẢY HỨNG NGHIÊN CỨU CÁCH PHÁ DƯỢC RỒI BỊ THẾ NÀY ĐÂY HẢ??? OAOAOA - Tae Min gân cổ lên mà hét hết kết.

Hét xong, chửi đã, cậu nhóc ngồi thụp xuống ôm hai gối để mà... “Khụ khụ”. Ho?! Thật là nổi điên mà, cái tên Choi Min Ho chết tiệt kia, bạn bè gì mà toàn đi xúi dại thằng bé. Hét đã, ho đã giờ thì... khóc?! Chậc! “Nhà bác học mè nheo” Lee Tae Min lại bắt đầu công việc muôn thuở của mình rồi đây này.

- Nè! Sao khóc vậy? - Một người “đi đường” thấy có tên nhóc ngồi giữa đường khóc lóc nên nhịn không được mà hỏi.

- Bị la! - Tae Min trả lời nhưng không thèm nhìn lên.

- Sao bị la? - Tên đó lại tiếp tục hỏi.

- Làm hư “bảo bối” của anh Seung Hyun và anh Jong Hyun! - Thành thật trả lời.

- Hử? Sao làm hư? - Ngồi bẹp xuống bên cạnh và nhiều chuyện.

- YAA!!! SAO NGƯƠI... - Tae Min toan ngước lên hét vào cái mặt của tên đi đường nhiều chuyện thì lại thấy gương mặt của kẻ rất rất là đáng chết xuất hiện trước mặt mình.

- Ta làm sao? - Tên đi đường nhiều chuyện đó vẫn chưa mình sắp chết đến nơi mà vẫn bình thản mở to cặp mắt ếch của mình ra hỏi.

- CHOI MIN HO!!! TÊN CHẾT TIỆT KIA! NGƯƠI CÒN DÁM XUẤT HIỆN TRƯỚC MẶT TA HẢ??? - Tae Min nóng giận quát cái tên có “quý danh” là Choi Min Ho đồng thời đứng lên đá tên đó một cái rõ mạnh.

- Ouch! Đau! - Min Ho nhăn nhó nói.

- Còn la đau hả? Hả? HẢ? - Tae Min trừng mắt.

- Thì đau thiệt mà!!! - Cậu ta nói như mếu.

- Ừ thì đau này, cho ngươi biết đau là như thế này này! *Bốp!* *Binh!* - Vừa nói thằng bé vừa đạp thêm mấy phát.

Và cứ thế là trận chiến từ một phía diễn ra thật “gây cấn” và “hồi hộp”.

---oOo---

“Soạt... soạt... soạt...”

- Ngươi đừng có trốn nữa, ra đây đi! - Giọng nói băng lãnh của một tên con trai cất lên trong cái yên lặng của khu rừng phía Bắc đáng sợ hơn gấp đôi cả sự âm u của khu rừng phía Tây.

- Sao ngươi biết là ta đang đi theo ngươi? - Một cô bé với giọng nói trong veo bước ra trả lời.

- Ngươi thật chán sống hay ngươi muốn chết sớm mà còn dám đi theo ta hả? - Giọng nói băng lãnh kia lại vang lên.

- Nè, ngươi nói sao chứ chán sống với muốn chết sớm cũng như nhau cả mà? - Cô bé đó chớp chớp đôi mắt to tròn nói.

Không thèm trả lời, cậu con trai chỉ liếc nhìn cô bé một cái lạnh lùng rồi tiếp tục bước đi. Thấy tên đó bước đi, cô bé cũng nhanh chân bước đi theo.

“VỤT!”

Chỉ sau một tiếng động mà một cách nhanh chóng, thanh trường thương băng của hắn ta đã kề sát ngay cổ cô bé kia. Chỉ cần 1 centimet nữa thôi là mũi giáo sẽ đâm trúng cổ cô bé nếu hắn không giữ được khoảng cách vừa hoàn hảo mà cũng rất nguy hiểm này.

- Ahn So Hee, ngươi mà còn bước theo ta thêm một bước nào nữa là mũi giáo này sẽ đâm xuyên qua cổ ngươi đấy! - Tên đó dọa.

- Nhưng...

- Nhưng cái gì mà nhưng!

- Ta bị lạc đường... - So Hee nói như mếu.

- Thế thì tự tìm đường về đi! - Hắn ta nói rồi nhanh chóng bước đi.

- Khoan đã Choen Dong!!! Ngươi đừng bỏ đi mà!! - So Hee chạy nhanh theo hắn.

- Yah! Ngươi đang chọc điên ta đấy à? - Choen Dong quay lại quát So Hee.

“Bốp!”

“Rầm!!!”

Chỉ với hai tiếng động “không hề nhỏ” thì một cảnh tượng có một không hai giữa Yêu Tinh và Thần Lùn đã diễn ra. Ahn So Hee, cô Thần Lùn đáng yêu nhất nhì của Fairytale, đang nằm ở trên người Park Choen Dong, tên Yêu Tinh máu lạnh cũng nhất nhì Fairytale, và... môi chạm môi?! Với hoàn cảnh như vậy thì khỏi nói chắc ai cũng sẽ nhìn ra được hai người đó phản ứng như thế nào. Yep! Chính xác là hai người mở tròn mắt cặp mắt ra nhìn nhau, tay chân thì cứng đơ lại, hiện tượng này được gọi là gì nhỉ? À! Phải rồi! Đó là hiện tượng chết lâm sàng ạ.

1 giây... 2 giây... 3 giây...

“PHỊCH!!!”

“Vút!”

- Ngươi muốn chết đấy à? - Choen Dong đẩy So Hee ngã sang một bên rồi đứng dậy cầm thanh trường thương đâm mạnh xuống chỗ cô bé ngã.

So Hee không trả lời, cô bé chỉ cúi gầm mặt xuống. Một hồi lâu sau không thấy bất kì động tĩnh gì, Choen Dong rút thanh trường thương ra toan ngoảnh đi thì...

- Hức... hức...

Từng tiếng thút thít nhỏ vang lên khiến hắn ta giật mình quay lại. Trên gương mặt bầu bĩnh của So Hee thấp thoáng những giọt nước mắt lăn dài xuống. Bên cạnh đó, những tiếng nấc nhỏ lại như vỡ ra khiến nó to và rõ mồn một. Thở dài một hơi. Choen Dong thật không biết hôm nay hắn bị gì mà sao trở nên tử tế thế không biết.

- Một là nín khóc ta đưa ngươi về, hai là ngươi cứ việc ở đây khóc cho đến sáng!

Nghe câu nói vừa rồi của Choen Dung, So Hee ngẩng đầu lên nhìn kẻ đang đứng quay lưng lại với mình với đôi mắt to tròn ngập nước. Lau chùi hết những giọt nước mắt đọng lại trên khóe mi, cô bé vội vàng đứng lên chạy đến trước mặt hắn.

- Ngươi nói thật chứ? - So Hee chớp chớp đôi mắt đẹp, hỏi.

- Ừ! - Choen Dong gật đầu với vẻ khó chịu rồi bước về phía trước.

Thấy hắn đã bắt đầu đi, So Hee cũng nhanh chóng nối đuôi theo. Cô bé thật không muốn phải ở lại đây một mình đâu. Nơi đây trông đáng sợ quá! Cứ thế rồi cả hai cũng dần về đến khu rừng phía Tây, nơi mà Choen Dong rất ghét. Dừng chân lại, hắn không muốn phải đưa cái cục mè nheo kia về đến tận nhà.

- Nè, sao ngươi không đi tiếp? - So Hee tò mò.

- Chẳng lẽ đến đây rồi ngươi còn không biết đường về? - Choen Dong bực bội hỏi.

- Thì... ta không biết thật mà... - Cô bé nói với vẻ mặt mèo con. (nhìn mặt So Hee unnie giống mèo thật nhể?)

- Gì? Thế sao ngươi lại biết đường đến bám Tempo? - Hắn nghi hoặc.

- Tại vì ta đi theo chị Hyo Min mà... - So Hee thành thật thú nhận.

- Thật chứ? - Choen Dong nhíu mày.

- Thật mà! - Cô bé gật đầu tỏ vẻ chắc chắn.

Nhìn chằm chằm vào gương mặt sáng ngời mà không nhuốm lấy một tí nào giả dối kia khiến Choen Dong bất chợt phải tin tưởng. Gật đầu, hắn không nói gì rồi lại tiếp tục đi tiếp thì với cái tai cực thính của mình hắn nghe có tiếng cãi vả.

- Aish! Là do ngươi làm sao lại đổ hết tội lên đầu ta chứ? - Một kẻ hét lớn.

- Nếu không phải do ngươi “xúi dại” ta cũng đâu có làm! - Kẻ kia cũng hét lại không kém.

- Thế chứ ta có xúi ngươi đem “cái cục bảo bối” gì gì đó của Jong Hyun và Seung Hyun ra làm thí nghiệm đâu hả? - Kẻ đó đáp trả.

Đang đi chợt Choen Dong dừng lại khiến cho So Hee mém tí nữa lại ngã vào người hắn. Cái con người quái lạ này, thật là làm cho người ta hồi hộp chết được.

- Sao ngươi không...

- Suỵt!

Nhìn kẻ trước mặt mình, trề môi một cái rồi So Hee không thèm nói nữa, chỉ lặng lặng đi theo hắn ta núp tại một cái cây gần đấy. Tò mò nhìn theo hướng hắn đang nhìn, So Hee phát hiện ra Tae Min đang ngồi nói chuyện với một người con trai. Nhưng mà... hình như đó không phải là một cuộc đối thoại, là tranh cãi thì có vẻ hợp lí hơn. Không thèm nghĩ nữa, So Hee toan gọi Tae Min thì y như rằng Choen Dong biết được So Hee đang muốn làm gì nên nhanh tay bụm miệng cô bé lại. Ngước mặt lên nhìn hắn, So Hee chỉ thấy được hắn lắc đầu mấy cái rồi buông nó ra. Không nói thêm nữa, nó chỉ bước ra sau lưng hắn đứng.

Rõ ràng hai tên đang nói chuyện mà Choen Dong thấy một là Thần Lùn Lee Tae Min, “nhà bác học” của hoàng gia, và một là Ác Thần Choi Min Ho, một trong những tên tay sai đắc lực của quỷ. Hai kẻ đó vốn thuộc hai tầng lớp đối nhau nhưng sao trong họ cứ như là những người bạn thân từ lâu? Rõ là một điều thú vị.

- Rồi rồi, được rồi, là lỗi của ta được chưa? - Cuối cùng Min Ho cũng chịu thua “nhà bác học” ngang như cua này.

- Ừ! Rõ là lỗi của ngươi! - Tae Min gật đầu tán thành.

- Vậy là bảo bối của hắn chưa được giải dược đúng không? - Min Ho hỏi.

- Ừ! Giờ ta phải làm sao đây? Làm sao bây giờ??? - Cái đầu nấm của Tae Min lắc lắc trông thật là đàng thương khi nhắc đến chuyện đó.

- Ngươi đừng lo, trước sau gì Jong Hyun cũng giải được thôi! - Min Ho trấn an.

- Thật chứ? - Tae Min tròn mắt hớn hở.

- Thật! Chỉ cần một ít máu của hắn pha lẫn với máu của kẻ đó là giải được ngay thôi! - Min Ho chắc chắn.

- Hử? Sao lại là máu của anh Jong Hyun và Ji Yeon? - Tae Min ngạc nhiên hỏi.

- Chuyện đó thì ngươi nên tự tìm hiểu, ta không tiện nói được. Như vậy nhé! Thế là ngươi không phải cảm thấy có lỗi nữa và ta cũng chẳng cần phải nhận lấy cái lỗi vốn không phải là của mình nữa! - Min Ho cười.

- Ừ! Vậy là ta không cần cảm thấy áy náy nữa, há há. - Tae Min tít mắt cười.

- Được rồi, vậy ta về đây, giờ cũng đã tối lắm rồi. Ngươi ngủ ngon! - Min Ho xoa xoa cây nấm của bé Tae Min.

- Ngươi cũng vậy! - Tae Min nói đồng thời vẫy vẫy tay tỏ ý chào tạm biệt.

[...]

- Nè! Ngươi nghe xong chưa? - So Hee kéo kéo tay áo Choen Dong.

- Hả? Ờ... ừm, xong rồi, ta về đây! - Hắn nói rồi cũng nhanh chóng nhảy lên cây rồi vụt đi mất.

Nhíu mày với vẻ kì lạ của Choen Dong, So Hee thật chẳng thế hiểu nổi cái tên Yêu Tinh nổi tiếng máu lạnh bậc nhất của Fairytale này. “Ừ thì hắn kì lạ thật, nhưng cũng rất tốt đấy chứ! Ai bảo hắn máu lạnh nào? Ít ra hắn cũng tốt bụng đưa mình về gần đến nhà chứ bộ. Nhưng mà... khi nãy mình lỡ ngã lên ngươi hắn và... nụ hôn đầu của mình đi đời nhà tong bởi hắn, mình không bắt đền thì thôi đi, lại còn đẩy mình té đau muốn chết nữa chứ. À mà khoan, đâu chỉ đẩy đâu, hắn còn muốn giết mình nữa chứ! Rút lại suy nghĩ vừa rồi nhá, hắn rõ là một tên giết người máu lạnh. Không nghĩ nữa, không được nghĩ nữa!!!”. Kết thúc suy nghĩ của mình, So Hee nhanh chóng bắt kịp theo Tae Min và thế là hai chị em họ nắm tay nhau tung tăng đi về.

---oOo---

Kim Ki Bum’s House...

- Ahn So Hee! Chẳng phải anh nói là em không được ra ngoài trong vòng 3 ngày nữa hay sao mà em đi đâu giờ này mới về. Còn em nữa Lee Tae Min! Em muốn chơi gì thì cũng vừa vừa thôi chứ! Đến tận giờ này mới về đến nhà. Hai đứa đi ngủ đi, mai anh sẽ phạt hai đứa sau! - Ki Bum bảo mẫu mắng.

- Dạ! Tụi em biết rồi! - So Hee và Tae Min trả lời ỉu xìu rồi lết về phòng.

Một ngày như thế của Fairytale lại trôi qua. Khi mọi vật chìm vào giấc ngủ yên lành thì ngoài trời, sóng gió đang bắt đầu ập đến. Liệu này mai Fairytale có chìm trong giông bão hay không? Hoặc là bão sẽ đến, nhưng vào một ngày khác?



Chữ ký của Bling Bling Takki

Làm quen với Bling Bling Takki



Được sửa bởi Bling Bling Takki ngày 14/8/2012, 3:07 pm; sửa lần 2.

Bling Bling Takki
Bling Bling Takki
Hiện:

Scorpio
Tổng số bài gửi : 512
Chỉ số thành sao : 12
Join date : 07/11/2011
Age : 29
Đến từ : S2 - Bling's house
Bài gửiTiêu đề: [Long fic | Non- SA] Fairytale of me - Chap 6 [Long fic] Fairytale of me [update chap 8] - Page 2 286-15/8/2012, 12:03 pm
Chap 6:


[Long fic] Fairytale of me [update chap 8] - Page 2 3062012104313488

Broken heart.

--------------------
Khi mà những tia nắng sớm vừa xuất hiện cũng là lúc báo cho mọi người biết một ngày mới đã đến. Chim chóc cùng nhau vui đùa líu lo hót, hoa lá thi nhau trổ tài đua sắc, những chú ong, bướm xinh đẹp cũng vui vẻ nhập cuộc. Tiếng chim vang rền hòa với những màu sắc sặc sỡ từ hoa lá, ong bướm đã tạo nên một bức tranh thiên nhiên đầy màu sắc, nhưng góp phần làm cho bức tranh ấy đẹp hơn sống động hơn thì đó chính là lâu đài Fairies xinh đẹp nằm ở trung tâm khu rừng. Trong lâu đài xinh đẹp ấy cũng đang có một cảnh tượng “không kém phần đẹp mắt” tí nào đang hiện diện trong căn phòng to nhất, lộng lẫy nhất nằm cuối dẫy hành lang phía Đông. Đó chính là hình ảnh của vị vua đầy kiêu ngạo, lạnh lùng, vốn không bao giờ dính dáng đến phụ nữ của Fairytale lại đang nằm ngủ mà trong lòng ngực là một cô gái xinh như búp bê.

Phải thôi! Đàn ông mà, không thể nào cả đời không cần đến phụ nữ (tùy một số thành phần *che miệng cười tủm tỉm*), nhưng điều đáng nói ở đây không phải chỉ là việc vị vua ấy ôm lấy cô bé búp bê kia ngủ mà là trên người họ y phục không được chỉnh tề cho lắm. Lâu lâu cô bé búp bê đó lại ngọ nguậy thân mình rồi lại chui rúc vào trong lòng ngực của vị vua như tìm lấy một hơi ấm, một bờ vai vững chắc để có thể dựa vào. Vâng! Cô bé búp bê và vị vua đầy vẻ lãng tử kia không ai khác chính là hai nhân vật chính của chúng ta, Park Ji Yeon và Kim Jong Hyun.

Thật may mắn vì bây giờ hai người họ đang chìm trong mộng Xuân, nếu như một trong hai người... À khoan! Chỉ mình Ji Yeon thôi. Nếu con bé thức giấc trước và nhìn thấy cảnh tượng đầy ái muội này thì không biết cái sự tình gì sẽ diễn ra, nhưng đó chỉ là nếu thôi mà, vì bây giờ Jong Hyun đã tỉnh giấc hẳn. Vừa mở mắt ra, thứ đầu tiên hắn nhìn thấy đó chính là con búp bê ngang bướng của mình. Con bé ngủ trông thật bình yên và xinh đẹp. Hai con ngươi của nó nhắm chặt, chân ngài hơi chau lại và đôi má phúng phình cùng cánh hoa anh đào hơi nhô ra khiến người khác nhìn thấy chỉ muốn cắn một phát. Nhưng mà đó là đối với “người khác” thôi! Còn hắn, hắn là ai chứ! Hắn là Kim Jong Hyun, là vị vua của cả Fairytale và là hiện thân của LUCIFER đấy nhé! Hắn không thể nào vì cử chỉ đáng yêu này của con búp bê ương bướng mà sao nhãng việc chính được.

Đưa tay vuốt nhẹ bờ vai Ji Yeon, dấu ấn chiếc lông vũ mà ban đầu Jong Hyun đặt trên vai con bé đã không cánh mà bay. Nhưng thay vào đó thì ở trước ngực nó, nằm cùng vị trí với trái tim xuất hiện một dấu ấn khác, đó chính là dấu ấn “Blood Rose”, đồng thời cũng là dấu ấn của LUCIFER, chính Lucifer cũng có dấu ấn đó. Nhưng... chỉ khác một điều là dấu ấn ấy nằm giữa ngực ngài chứ không phải ngực bên trái như con bé.


[Long fic] Fairytale of me [update chap 8] - Page 2 306201210434963
Ngủ đã rồi cuối cùng Ji Yeon cũng đã thoát khỏi cơn mộng mị. Vẫn với thói quen cũ của mình, mắt nhắm không mở, con bé cạ đầu vào “cái thứ” mình đang ôm vài cái. Nhưng mà lạ lắm nha, “cái thứ” nó ôm hôm nay hình như to lớn hơn nó vài phần lại còn cứng cứng ấm ấm và mang lại cảm giác rất an toàn nữa chứ. Sờ sờ vài cái, khịt khịt mũi thêm mấy cái nữa, cuối cùng Ji Yeon đã hoàn toàn khẳng định được “cái thứ” này 100% không phải là gối. Mở dần đôi mắt mình ra, đập vào mắt con bé là những “thớ thịt” rắn chắc. Trên “thớ thịt” rắn chắc ấy lại còn có hình xăm Blood rose nữa chứ. Ngửa mặt lên nhìn, con bé chớp mắt vài cái khi nhìn thấy khuôn mặt của “kẻ đáng ghét nhất” cũng đang nhìn mình chằm chằm. Sau vài giây đình chỉ thì cuối cùng chất xám của con bé đã hoạt động lại. Nhanh như cắt, cả người Ji Yeon nóng lên, hai mắt như hoa đi và tiếp theo là hành động mà đáng lí ra con bé nên làm đầu tiên hết, đó là đẩy hắn ra.

Nhưng kì lắm cơ, Ji Yeon càng đẩy thì tự dưng con bé lại càng áp sát vào người Jong Hyun hơn. Đến khi một cánh tay đẩy đầu con bé úp vào ngực hắn và một cái đầu tựa lên đầu con bé thì nó mới cứng đơ lại.

- Yên lặng trong vòng 5 phút đi! Trước khi ngươi ngồi dậy ta cần nói vài điều cho ngươi nghe đã! - Jong Hyun ôn nhu nói.

- Ummm... - Không trả lời được, Ji Yeon chỉ có thể gật gật đầu vài cái.

- Đêm qua ngươi bị trúng phải dược kích thích. Bây giờ ngươi đã được giải. Ta đã giúp ngươi, nhưng ngươi chưa bị “ăn”. Tình trạng bây giờ của ngươi không phải là do ta “lợi dụng” mà là ta “phải làm”. Giờ thì đừng có hét! - Hắn từ từ nói rồi buông con bé ra mà ngồi dậy và đồng thời lấy tấm chăn phủ lên người nó.

Thật sự mà nói chứ bị Jong Hyun ôm chặt và với khoảng cách gần đến ngạt thở như vậy làm cho đầu óc con bé không thể nào tập trung được. Mùi hương nam tính của hắn cứ thoang thoang nơi cửa mũi con bé làm cho nó khó kiềm lòng mà hít lấy vài cái. Trái tim nó thật là hư hỏng, cứ đập thịch thịch thịch không chịu an phận, cho đến khi hắn buông ra thì mọi hoạt động trên cơ thể nó mới có thể bình thường lại được. Từ từ ngồi dậy, con bé đang bắt đầu tua lại những gì hắn nói trong đầu.

1 giây... 2 giây... 3 giây...

- Hức... hức... O... ưm...mm...m... - Mọi việc được vỡ lẽ ra cũng là lúc Ji Yeon chuẩn bị “ăn vạ”.

Nhưng kế hoạch của con bé chưa kịp thực hiện thì Jong Hyun đã kịp khóa nó lại bằng đôi môi nam tính của mình. Cảm giác được bờ môi nóng ấm của hắn đang hàm trụ lấy cánh môi của mình, Ji Yeon ra sức chống cự. Và vẫn như bao lần khác, con bé hoàn toàn chịu thua bởi hắn. Khi chiếc lưỡi của hắn không chịu yên thân mà quấy phá cánh hoa xinh đẹp để tìm lấy mật ngọt thì bao nhiêu sự việc đêm qua xuất hiện trong đầu con bé giống như một cuộn phim tua ngược. Nó rõ mồn một khiến cho đôi mắt Ji Yeon bất giác xuất hiện vài hạt ngọc rồi lăn xuống bờ má.

Cảm giác ươn ướt nơi má giúp Jong Hyun nhận ra rằng con bé đang khóc. Rời khỏi đóa anh đào thơm ngọt kia, hắn vươn lưỡi ra cuốn lấy những hạt trân châu lăn ra từ khóe mắt xinh đẹp của nó, cử chỉ dịu dàng bất ngờ của hắn thoáng chốc làm nó lặng người đi. Nhưng Chỉ là thoáng chốc thôi vì ngay lập tức con bé lại nhớ đến sự kiện đêm qua.

“CHÁT!!!”

Một tiếng va chạm da thịt thật lớn vang lên trong căn phòng và ngay sau đó, trên mặt của Jong Hyun in hằn năm dấu tay bên cạnh chiếc môi rướm một ít máu. Mắt hắn tối lại bởi cái tát trời giáng của con bé. Mắt hắn tối không phải vì đau mà là vì sự tự tôn của chính bản thân mình.

“Phịch!!”

Cả người con bé bị Jonghyun hất ngã xuống giường.

- Park Ji Yeon, ta nghĩ ngươi quá đáng lắm rồi đấy! - Hắn lạnh giọng nói đồng thời giữ chặt hai tay Ji Yeon ép xuống giường.

- Ta quá đáng hay là ngươi chứ? Ngươi đầu tiên là lấy đi nụ hôn đầu của ta, sau đó lại không ý tứ đụng chạm ta, rồi lại tiếp tục nói ta là búp bê của ngươi. Ta là đồ chơi của ngươi bao giờ hả? Đến bây giờ thì lại không biết liêm sỉ lợi dụng lúc ta bị trúng dược, ngươi... ngươi... - Con bé tức giận quát.

- Ta sao nào? Chẳng phải ngươi mới là người khơi mào? Chính ngươi giữ ta lại! - Jong Hyun lớn tiếng. Con bé giật mình nhìn hắn với đôi mắt rướm nước, đây là lần đầu tiên hắn quát nó.

- Đúng là ta giữ ngươi lại... nhưng... đó là vì ta bị trúng dược... Ngươi... Chính ngươi mới vô liêm sỉ! Ngươi biết rõ điều đó mà còn... - Con bé tuy giật mình nhưng vẫn tiếp tục mắng.

- Đúng! Đúng là ta vô liêm sỉ, nhưng chính ngươi dụ hoặc ta! Ngươi có biết lúc đó trong ngươi thật sự rất lẳng lơ không? - Trong ánh mắt hắn, con bé thấy rõ lửa giận đang cháy ngùn ngụt.

- Ngươi... - Con bé tức giận nhưng không thể làm gì được, chỉ còn biết cắn môi trừng mắt với hắn.

- Ta thì sao? Ta nói sai à? Ngươi nên nhớ rõ rằng tại đây, ngươi chẳng là gì cả! Ngươi được em trai ta ưu ái thì sao nào? Đối với ta ngươi vốn chỉ là một món đồ. Ngươi đừng nghĩ việc ngươi là búp bê của ta cũng đồng nghĩa như việc ngươi là một món đồ cưng chiều ư? Nực cười, ngươi chỉ là một “con búp bê giải trí” chứ không phải là “búp bê để yêu thương”! - Jong Hyun giận dữ nói.

Từng từ từng chữ được phát ra từ hắn cứ như từng mũi tên cố tình găm sau vào tim Ji Yeon khiến nó như ngưng đập. Răng con bé càng ngày càng cắn vào môi mạnh hơn khiến nó bật ra cả máu, mắt thì trở nên cay nhòe đi. Nhìn thấy máu từ môi con bé ứa ra Jong Hyun bất giác lại trở nên cáu hơn.

- Ngươi cắn cái gì hả? BỎ RA! - Hắn bá đạo ra lệnh.

Không trả lời, Ji Yeon giương ánh mắt vừa căm phẫn vừa thách thức và đầy... đau đớn ra nhìn hắn. Với vẻ mặt đó và đôi môi càng ngày máu túa ra càng nhiều của con bé lại như đang thách thức sự phẫn nộ của hắn. Lực siết hai cánh tay của con bé ngày một tăng dần theo sự phẫn nộ của bản thân làm cho nó khẽ nhăn mặt.

- Buông ta ra tên khốn! - Con bé một lần nữa lại cố chống cự.

- Còn mạnh miệng! - Jong Hyun trừng mắt nói và tay cũng không hề giảm đi sự siết mà còn tăng thêm.

- Đau... - Ji Yeon hét nhỏ cùng với những giọt nước mắt lăn ra.

“Cốc... cốc...”

Sau tiếng hét nhỏ của con bé thì tiếng gõ cửa vang lên đều đều. Nhìn kẻ ương bướng nằm phía dưới mình rồi lại nhìn về phía cánh cửa, hắn nhắm mắt thở hắt ra một cái để lấy lại bình tĩnh rồi buông Ji Yeon ra. Tranh thủ hắn bước ra mở cửa, con bé vội vàng chỉnh trang lại y phục và lau đi những giọt nước nóng hổi trên mắt mình.

Cửa vừa được mở thì một thân ảnh đã nhanh chóng bước vào trong phòng, ánh mắt nhìn xung quanh như đang tìm kiếm một vật gì đó rồi dừng lại tại chiếc giường, nơi mà Ji Yeon đang ngồi. Vội vàng đến bên con bé, kẻ đó nâng gương mặt đang cúi gầm xuống của nó. Thứ đầu tiên đập vào mắt kẻ đó là cánh hoa xinh rướm máu và hi con ngươi đỏ lựng còn vương lại những hạt ngọc tinh khiết. Ánh mắt trở nên tối đi, kẻ đó quay sang nắm cổ áo Jong Hyun lôi lên.

- Anh vừa làm gì Ji Yeon vậy hả??? - Kẻ đó hét lên.

- Buông anh ra! - Jong Hyun gạt tay kẻ đó xuống.

- Em hỏi anh vừa làm gì Ji Yeon?? - Kẻ đó lại kiên nhẫn hỏi.

- Anh chẳng làm gì cô ta cả! - Jong Hyun lạnh lùng trả lời.

- Thế sao môi con bé bị bật máu và lại vừa như khóc xong thế kia?! - Cậu ta lại truy vấn.

- Kim Seung Hyun, em nên nhớ anh là ai! Đưa cô ta ra khỏi đây và em hãy tự mình hỏi xem có chuyện gì xảy ra với cô ta! - Hắn hất tay Seung Hyun ra.

- Được! Như anh muốn! - Cậu tức giận bước đến kéo Ji Yeon ra khỏi phòng.

- Khoan đã! - Hắn vội gọi lại khi cả hai gần ra khỏi cửa.

- Park Ji Yeon, ngươi vẫn là xử nữ! Còn Seung Hyun, em nên kiềm lại! - Hắn tiếp tục nói.

- Việc đó em tự biết, không đến lượt anh lên tiếng! - Seung Hyun băng lãnh trả lời rồi kéo Ji Yeon đi khỏi.

Khi cả hai rời đi, Jong Hyun quay mặt về bên trong và bước đến chiếc bàn được đặt ở giữa phòng.

“CHOANG!!!”

Một tiếng động lớn vang lên và sau đó là những chiếc ly thủy tinh trên mặt bàn ấy vỡ tan thành từng mảnh nhỏ nằm vươn vãi khắp sàn. Nhìn những mãnh vỡ thủy tinh, JongHyun cảm thấy bức bối vô cùng. Hắn hôm nay bị làm sao thế chả biết! Bình thường hắn luôn mang hai từ “vô cảm” bên cạnh, vậy mà hôm nay, khi bị Ji Yeon đánh, lòng tự tôn của hắn như bị chạm đến khiến sự phẫn nộ trong mình bộc phát lên. Bây giờ nghĩ lại không biết là hắn đã tức giận như thế nào mà khiến cho con bé khóc và tự làm mình thương tổn như vậy.

Nhưng hắn tức giận cũng đúng! Rõ ràng là đêm qua hắn “phải” làm như vậy mới có thể giải dược cho Ji Yeon được. Nếu như rụp một cái hắn lấy máu của con bé thì như thế nào con bé cũng la đau và còn có thể biết được cả thân phận thật sự của hắn. Vì thế cho nên sáng nay hắn mới phải giải thích rõ ràng để không gây hiểu lầm. Hắn tuy đối xử với con gái rất tệ nhưng lại rất ghét thấy con gái khóc. Vì vậy mà khi con bé chuẩn bị ăn vạ hắn mới “bất đắc dĩ” khóa môi con bé lại thôi. Khi mà con bé khóc, hắn cũng rất “ân cần lau” đi những giọt nước mắt của nó. Hắn biết là hắn cũng không nên “làm quá” như thế nên mới phải cố gắng “ôn nhu” với Ji Yeon. Vậy mà đó! Tự nhiên đùng một cái hắn bị ăn một bạt tay trớt quớt, vì thế nên hắn mới nổi điên lên như vậy.

Máu của con bé là một thứ rất quý báu, thế mà nó lại không biết trân trọng, còn dám làm thương tổn chính mình cơ chứ! Ji Yeon có biết rằng dù gì đi chăng nữa thì Jong Hyun cũng không thể nào để cho con bé có bất kì một vết xước nào trên người hay không? Đúng là con bé chỉ là búp bê của hắn, là công cụ để hắn diệt Quỷ Vương. Nhưng hắn cũng không bao giờ muốn thấy trên người nó bị tổn hại. Và đó cũng chính là lí do hắn càng nổi cáu hơn khi nó cắn môi mình đến bật máu. Hắn quát nó, siết tay nó, cốt chỉ để nó đau đớn mà buông tha chính đôi môi mình.

Hắn không yêu con bé, chắc chắn là thế, nhưng thật sự hắn cũng không muốn nói những câu khó nghe vừa rồi để làm đau nó. Thật sự hắn cũng chẳng thể biết được mình vừa rồi là bị cái gì khiến cho bản thân trở nên như vậy...




---oOo---

Ra khỏi căn phòng của Jong Hyun, Seung Hyun nhanh chóng đưa Ji Yeon trở về phòng con bé. Vừa bước vào bên trong, một vòng tay rắn chắc liền bao phủ lấy nó. Trái tim Ji Yeon như hẫng đi một nhịp vì sự đột ngột này, hai đôi mắt nó mở to ra và lặng người đi trong vài giây. Chỉ vài giây thôi rồi sau đó con bé đẩy anh ra, nó quay mặt đi chỗ khác một cách bối rối để tránh không nhìn anh.

Thấy biểu hiện đó của Ji Yeon, Seung Hyun chỉ biết đau đớn nhìn con bé. Có phải là nó đang giận anh vì anh đã để nó một mình chống chọi với cơn đau đớn hôm qua và... cả hôm nay không? Tuy không biết sáng nay giữa con bé và Jong Hyun đã xảy ra chuyện gì nhưng khi nhìn thấy hai người quần áo xốc xếch, môi Ji Yeon bật máu và đôi mắt ươn ướt thì thật sự anh chỉ muốn cho Jong Hyun một trận. Nhưng Kim Jong Hyun là ai chứ? Là King và đồng thời cũng là người anh sinh đôi của mình. Buồn bã bước đến trước mặt Ji Yeon, Seung Hyun nắm chặt bả vai con bé.

- Em đang giận anh phải không? - Anh dịu dàng hỏi.

- Hở? Không, em không có giận anh... - Ji Yeon lắc đầu nguầy nguậy.

- Thế sao em đẩy anh ra? - Seung Hyun lại hỏi.

- Em... cảm thấy không khỏe... - Con bé cúi mặt trả lời.

- Em đau ở đâu à? - Anh nâng mặt con bé lên rồi áp tay lên trán nó.

- Em hơi nhức đầu thôi... - Con bé gạt tay anh ra.

Thật sự mà nói chứ! Với cử chỉ diệu dàng này của Seung Hyun, Ji Yeon không biết phải xử sự ra sao với anh, tuy đây không phải là lần đầu mà anh đối xử với nó như vậy, nhưng... hôm nay thật sự nó không được thoải mái lắm. Lí do là gì? Nó cũng không biết nữa. Bước đến chiếc giường, con bé thả mình nằm xuống quay lưng lại với anh. Đau quá! Môi nó thực sự đau quá! Nhưng... sao ở đây lại cảm thấy đau hơn chứ? Trái tim nó sao mà cứ đau hoài thế này? Có phải là tim nó bị bệnh rồi không? Nhắm mắt lại, một giọt nước nóng hổi từ trong khóe mi con bé lăn ra...

Nhìn thấy Ji Yeon như vậy, Seung Hyun cũng chỉ còn biết thở dài nhìn con bé. Ngồi xuống bên cạnh giường con bé, anh xoa nhẹ đầu nó. Anh cảm thấy mình thật sự rất rất có lỗi với Ji Yeon bởi sự việc vừa rồi. Từ khi con bé đến đây, trong khoảng thời gian rất ngắn, anh đã thấy nó khóc đến hai lần. Không như trước kia, khi vẫn còn ở thế giới loài người, Ji Yeon dù là đứa trẻ mồ côi sống tại một nhà thờ nhưng trên môi con bé luôn thường trực nụ cười tỏa sáng. Nó rất cứng rắn và sẽ không bao giờ khóc vì bất cứ chuyện gì, đó là tính cách nổi bật nhất của con bé. Chưa kể đến việc nó là một cô bé giàu lòng vị tha, rất khoan dung và luôn hết mình vì người khác. Nó là con người như thế đấy! Cũng chính bởi lẽ đó mà nó rất được nhiều người theo đuổi. Nhưng con bé không bao giờ trao trái tim mình cho bất kì một ai. Tất cả những gì về con bé anh điều biết. Bởi vì... kể từ lần đầu cứu con bé tại khu rừng phía Bắc, anh đã trót để quên trái tim mình với nó mất rồi.

Đã 5 năm, 5 năm trời anh luôn dõi theo Ji Yeon. Anh lúc nào cũng âm thầm quan sát mọi cử chỉ, hành động hay lời nói của con bé. Anh biết nó được nhiều người quý mến, kể cả cậu bạn thân của nó cũng là một trong số đó. Và đây cũng chính là lí do vì sao anh đưa Ji Yeon đến nơi này. Anh sợ một ngày nào đó con bé trao trái tim mình cho một người khác mà không phải là anh, anh rất sợ điều đó sẽ xảy ra. Nhưng... anh lại quên mất một điều. Đây là Fairytale, là nơi trái ngược với cái tên của nó. Nếu thật đây là “Xứ sở thần tiên” thì tại sao mọi người lại không cùng chung sống với nhau mà phải chia ra từng giai cấp? Đó là chưa kể đến việc nơi đây có một bí mật cho đến bây giờ vẫn không ai tìm ra được. Nơi đáng sợ này... thật sự không phù hợp với con bé. Có phải anh đã quá ích kỷ khi đưa nó đến đây?

- Anh xin lỗi, Ji Yeon à! - Seung Hyun nói rồi cúi xuống hôn nhẹ lên mái tóc đen mượt của con bé rồi lẳng lặng đi ra khỏi phòng...

Chờ Seung Hyun đi khỏi, Ji Yeon mới từ từ ngồi dậy. Đặt tay lên ngực trái của mình con bé cảm thấy sao mà nhói quá. Sao tự nhiên lại nói như vậy? Có phải là vì cảm thấy thương cho Seung Hyun nên trái tim con bé mới nhức nhối từng hồi như vậy không? Hay là... nó đang rỉ máu vì những lời nói vô tình của Jong Hyun? Chắc rồi! Chắc chắn là do hắn ta con bé mới thấy đau như vậy.

Hắn ta nghĩ hắn là ai chứ! Vua của Fairytale thì đã sao! Cứ việc là vua, thích làm gì là làm à? Như thế thì chẳng khác nào những tên bạo chúa mà nó được biết đến qua những bộ tiểu thuyết hay sách lịch sử mà nó từng đọc qua. Nhưng... cái thứ “bạo chúa” như hắn sao lại được mọi người kính trọng đến vậy? Đã vậy hắn ta đâu chỉ là “bạo chúa” không đâu, mà còn rất ư là “vô liêm sỉ” nữa chứ!

Đêm qua, đã biết Ji Yeon là do bị dược kích thích làm cho thành như vậy mà hắn thì vẫn “lợi dụng” thân mật với con bé. Thử hỏi, nếu là một người con gái trong trắng, bên cạnh chưa có một mảnh tình vắt vai thì làm sao mà chịu được cái loại sự tình kia? Lúc con bé ấm ức quá mà muốn khóc thét lên thì hắn lại tiếp tục hành xử “thiếu tôn trọng” nó. Ngay lúc đó, những hình ảnh đêm trước bất chợt xuất hiện trong đầu nó rõ mồn một. Những hình ảnh đó khiến nó kinh sợ hắn và... chính bản thân mình. Cảm giác nóng bức khi da thịt chạm nhau, cử chỉ âu yếm thân mật ấy của hắn... nó không dám nghĩ đến chính nó là người trải nghiệm...

Nó rất ghét, thật sự rất ghét bản thân mình lúc đó. Chỉ bởi vì những kích thích do thuốc ngấm vào mà nó có những cử chỉ đáng trách đó, chỉ nghĩ đến việc đó mà nó lại muốn khóc vì quá xấu hổ. Thế mà khi nước mắt nó lăn ra, hắn vì cái gì mà dám tự tiện hành động “như vậy”. Lúc đầu thì tim con bé như ngưng đập, nhưng nghĩ lại việc đêm qua, không nén được tức giận mà Ji Yeon đã giáng thẳng một bạc tay “không thể nào đau hơn” vào mặt hắn. Ban đầu con bé hơi giật mình vì “lỡ tay” đánh mạnh như vậy. Khi ấy nó rất muốn xin lỗi hắn, nhưng lời xin lỗi chưa kịp nói ra thì hắn đã đẩy nó ngã xuống giường và nhanh chóng dùng cơ thể ép cho nó không thể ngồi dậy.

Hắn thật sự đáng ghét lắm! Rõ ràng là hắn gây sự trước mà còn nói nó quá đáng. Hắn quá đáng thì còn có lí hơn! Đã thế hắn... hắn còn mắng nó, nói nó “lẳng lơ”, nó chỉ là “con búp bê giải trí” chứ không phải “búp bê để yêu thương”. Hắn có biết, hắn nói như vậy làm nó đau lắm không? Nữa rồi, chỉ nhớ đến những lời nói ban nãy của hắn thôi mà nước mắt nó lại chảy ra nữa rồi. Vội lau nước mắt, Ji Yeon hít sâu và cố gắng nở ra một nụ cười thật tươi để quên đi những lời nói vô tình kia. Nhưng... không được! Vì... cái con người lạnh lùng đó vốn đã là kẻ “đáng ghét nhất” mà nó không thể nào không nghĩ đến...




---oOo---
Từ sáng đến giờ đầu óc hắn hình như có vấn đề thì phải. Vừa bước ra khỏi phòng thì xui xẻo không biết từ đâu ập vào đầu hắn, nào là năm lần bảy lượt hết bị người này đến bị người khác cứ nhắm hắn mà đụng. Rồi lại đi vòng vòng bốn năm lần mới nhớ ra mình cần đi đến thư viện của lâu đài để tìm vài cuốn sách. Cuối cùng sau khi lấy sách xong thì lại quên mất không đem ra. YAH~ Kim Jong Hyun hắn hôm nay bị cái quái gì thế không biết. Tức giận, hắn toan đi ra ngoài vườn thì lại chạm mặt với Seung Hyun.

- Anh Jong Hyun, em muốn nói chuyện với anh! - Seung Hyun nói khi thấy hắn.

- Ra ngoài rồi nói! - Jong Hyun trả lời rồi bước đi trước.

[...]

Khi cả hai đến khuôn viên của vườn, Jong Hyun ngồi xuống một cái ghế và ngước nhìn Seung Hyun.

- Có chuyện gì nói đi! - Hắn mở lời.

- Là chuyện của Ji Yeon! - Vừa nói anh vừa ngồi xuống.

- Anh không có gì để nói cả! - Hắn lạnh lùng.

- Nhưng em thì có! Đêm qua... giữa anh và Ji Yeon có... xảy ra bất cứ việc gì không? - Anh nói rồi nín thở nhìn Jong Hyun.

- Không! - Hắn hờ hững trả lời.

- Thế còn sáng nay, anh đã làm cái gì mà Ji Yeon phải khóc và... môi con bé bật máu ra thế kia? - Gương mặt của anh thoáng chốc giãn ra rồi sau đó lại tiếp tục.

- Đó là do cô ta, đừng hỏi anh. Em lo lắng cho cô ta đến thế thì tự hỏi lấy! - Thanh âm của hắn trở nên lạnh hơn khi nhắc đến con bé.

- Được, em sẽ tự hỏi. Nhưng còn một điều em cần hỏi anh. Có phải... anh... thích Ji Yeon rồi không? - Anh nói với vẻ rất khó khăn.

Lời nói vừa dứt thì ngay lập tức Jong Hyun nhìn trân trân cậu em trai của mình. Hắn biết là Seung Hyun thích Ji Yeon, thích rất nhiều. Seung Hyun quan tâm con bé là lẽ đương nhiên, hắn có thể hiểu. Nhưng tại sao thằng nhóc này lại hỏi hắn câu đó? Không lẽ là Seung Hyun đang sợ rằng hắn cũng sẽ như anh, cũng sẽ thích Ji Yeon? Thở dài một cái, hắn tự hỏi đứa em trai của mình không lẽ đã quên hết tất cả những gì mà hắn làm từ trước đến giờ với anh?

- Kim Seung Hyun, hình như em hỏi thừa thì phải?

- Em đang hỏi nghiêm túc đấy!

- Từ trước đến giờ, dù là bất cứ thứ gì, chỉ cần em thích, anh cũng sẽ không bao giờ tranh giành với em. Không lẽ em đã quên?

- Không! Em không bao giờ quên, nhưng... đây không phải là một món đồ đề nhường cho nhau!

- Vậy em có biết vì sao mà anh luôn luôn nhường tất cả mọi thứ cho em không?

- ... *Lắc đầu*

- Đó là vì em là em trai của anh. Em có nhớ lúc ba mẹ mất, hai chúng ta bao nhiêu tuổi?

- ... 3 tuổi?

- Phải! Em có biết vì sao họ mất không?

- Em không biết, nhưng em tin chắc không phải là do Yêu Tinh!

- Đúng vậy, mọi thứ không phải do Yêu Tinh mà là do Quỷ Vương! - Hai từ “quỷ vương” được nhắc đến cũng là lúc ánh mắt của Jong Hyun trở nên lạnh hơn, đáng sợ hơn.

- Sao anh biết?

- Nếu anh nói ra, em sẽ vẫn tiếp tục yêu con bé kia và chắc chắn là sẽ không để ai làm thương tổn đến nó chứ?

- ... - Seung Hyun không trả lời, chỉ nhìn Jong Hyun khó hiểu rồi một lúc sau mới gật đầu.

- Dù sao cũng đến lúc phải cho em biết được sự thật. Ngoài anh ra, em vẫn còn một người anh trai.

- Sao? - Seung Hyun to mắt ngạc nhiên.

- Trước khi chúng ta được sinh ra... - Jong Hyun bắt đầu.


* Flash back *

28 năm về trước, khi Fairytale còn là một nơi mà những Fairies, Yêu Tinh và Thần Lùn sống hòa thuận với nhau...

- A... A...!!! Ta đau quá! - Một người phụ nữ hét lên trong bộ dạng rất đáng thương.

- Hoàng hậu, người hãy cố thêm một chút nữa thôi, đứa bé sắp ra rồi! - Một tì nữ trấn an.

Ra đây là cảnh tượng hoàng hậu đang hạ sanh. Người người chạy qua chạy lại căn phòng để bưng bê nước, bên ngoài quốc vương và các bậc quan thần cũng lo lắng không kém, nhưng lo lắng nhất vẫn là vị quốc vương trẻ tuổi. Ngài cứ đi đi lại không yên cho đến khi...

- Oe... Oe... Oe...

- Sanh rồi! Hoàng hậu sanh rồi! Là con trai, là con trai!! - Một nữ tì reo vui.

Vừa nghe như thế, quốc vương nhanh chóng chạy vào trong phòng. Khi nhìn thấy người vợ mình yêu thương đang bế đứa con trai bé nhỏ của họ, ngài hạnh phúc vô cùng. Đi đến bên vợ, ngài nhìn vợ và đứa bé đầy yêu thương. Thấy ngài hoàng hậu liền đưa đứa bé lên.

- Ngài thấy thằng bé có đáng yêu không? - Vừa nói, hoàng hậu vừa nhìn vào gương mặt bé nhỏ của đứa trẻ.

- Đáng yêu lắm! Thằng bé có đôi mắt to tròn thật giống nàng. - Ngài dịu dàng nói.

- Ngài hãy đặt tên cho nó đi! - Nàng mỉm cười nói.

- Đứa bé có cặp chân mày tướng rất ra dáng nam nhi, mắt nó lại to tròn sáng ngời, gương mặt lại rất phúc hậu. Đứa bé sẽ tên là Jong Ho, Kim Jong Ho! (Kim Chánh Hạo, tên đẹp nhỉ, nhưng không bằng Huyễn ca của ta =3=)




***
Một năm sau khi hàng tử Jong Ho ra đời...

- Hoàng hậu à, giữa ngực hoàng tử có vết bớt mờ lạ lắm. Thần nhớ lúc trước khi tắm cho ngài chưa bao giờ nhìn thấy! - Một tì nữ nói.

- Ngươi đưa ta xem! - Hoàng hậu nhanh chóng bảo.

Khi mở chiếc áo nhỏ che chở thân hình bé nhỏ ra, hoàng hậu hết sức ngạc nhiên khi thấy một vết bớt nhạt trên người đứa con trai mình. Nàng cố gắng nhìn kĩ vết bớt thì bất chợt tay chân nàng lạnh lại khi thấy phát hiện đấy là... dấu ấn của quỷ. Nàng rất tức giận, nàng nghĩ rằng chắc chắn là do một kẻ nào đó đã làm, rõ ràng trên người hoàng tử không hề có vết bớt nào. Thế nhưng nàng không dám hạ lệnh tìm ra kẻ đã làm việc này, nàng chỉ dặn dò nữ tì không được hé lộ chuyện này cho bất kì ai rồi từ đó về sau nàng tự mình tắm cho vị hoàng tử nhỏ.




[Long fic] Fairytale of me [update chap 8] - Page 2 306201210434427

***
Jong Ho được 4 tuổi...

- Appa, umma! Coi Jongie tìm được cái gì đẹp lắm nè! - Hoàng tử Jong Ho xòe ra từ bàn tay nhỏ nhắn của mình một viên đá màu đỏ rất đẹp.

- Ừ! Đẹp thật! - Hoàng hậu ngồi xuống xoa gương mặt bé nhỏ của con trai mình cười nói.

- Jongie của appa giỏi thật đấy! Có thể tìm được viên đá đẹp như vậy.

Quốc vương cuối xuống xoa xoa đầu hoàng tử nhằm khen thưởng nhưng thấp thoáng trong cổ áo của đứa bé lại xuất hiện một vết bớt rất lạ khiến cho ngài hiếu kì. Nhanh như cắt, ngài kéo cổ áo Jong Ho lệch sang một bên và phát hiện ra đó không phải là vết bớt mà là... dấu ấn của quỷ. Ngài như rơi vào trong vực sâu khi nhìn thấy đứa con trai ngài hết mực yêu thương lại mang dấu ẩn quỷ. Hoàng hậu cũng im lặng khi quốc vương phát hiện ra dấu ấn trên người của hoàng tử. Không gian chìm vào im lặng đến đáng sợ, duy chỉ có hoàng tử Jong Ho vẫn ngây ngốc nhìn ba mẹ mình.

Khi sự việc được lan rộng ra khắp Fairytale, các bậc trưởng lão, quan thần và người dân đã rất phẫn nộ, cả Fairytale chìm trong hoang mang lo sợ. Rồi khi những người đứng đầu ba giai cấp họp nhau lại, những ý kiến tích cực và tiêu cực được đưa ra.

- Quốc vương, thần nghĩ ngài nên đưa hoàng tử đến căn phòng trên cùng của lâu đài và giam hoàng tử lại để mọi người cùng nhau giám sát ngài ấy dễ dàng hơn. Lỡ chuyện gì có xảy ra, ta sẽ kịp thời ngăn chặn được! - Một trưởng lão của Fairy lên tiếng.

- Đúng vậy, đúng vậy! Lời của Jung Hyuk rất đúng! - Một vài người đồng ý với ý kiến của vị trưởng lão tên Jung Hyuk. Thấy những quan thần mình tỏ ra như vậy, quốc vương chỉ càng thêm bế tắc.

- Nhưng hoàng tử còn rất nhỏ, ngài ấy còn chưa hiểu chuyện, ngài vẫn là một đứa bé thì làm sao mà ta có thể đối xử với trẻ con như thế được? Thần nghĩ ta không nên làm thế! - Vị trưởng lão khác của Yêu Tinh phản bác ý kiến vừa rồi.

- Phải! Lời của ngài Min Woo cũng không sai! - Khi nghe vị trưởng lão Min Woo nói thế, quốc vương đã rất vui mừng và tán thành.

- Nhưng theo thần thấy làm như Jung Hyuk nói có vẻ an toàn hơn! - Một người khác lại ý kiến.

- Nhưng vẫn như lời ngài Min Woo nói, hoàng tử Jong Ho còn rất bé! - Một vài người khác cũng góp phần.

Và thế là cuộc tranh cãi giữa hai bên ý kiến diễn ra. Một số người là vì muốn sự bình an cho vương quốc, một số người lại vì lòng nhân đạo mà không thể làm như thế. Thế rồi mọi người đã bỏ phiếu để đưa ra ý kiến cuối cùng. Kết quả... hoàng tử Jong Ho vừa tròn 4 tuổi bị nhốt trong tòa tháp trên cùng của lâu đài...

* End flash back *


- Hoàng tử Jong Ho... là anh của chúng ta? - Seung Hyun hỏi khi nghe đến đó.

- Phải! - Jong Hyun gật đầu trả lời.

- Thế rồi chuyện gì xảy ra với Jong Ho khi anh ấy bị nhốt? - Seung Hyun tò mò.

- Sau đó thì...



Chữ ký của Bling Bling Takki

Làm quen với Bling Bling Takki



Được sửa bởi Bling Bling Takki ngày 14/8/2012, 3:11 pm; sửa lần 2.

y0_bé_Nấm
y0_bé_Nấm
Hiện:

Sagittarius
Tổng số bài gửi : 305
Chỉ số thành sao : 1
Join date : 26/03/2012
Age : 27
Đến từ : hội mê zai đẹp
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long fic] Fairytale of me [update chap 8] [Long fic] Fairytale of me [update chap 8] - Page 2 286-15/8/2012, 12:49 pm
hú, em xin tem

2 chap lun

là lá la~

uầy, vừa đọc liền 2 chap, đã thật.

chap 5 có 2min của ta, là lá la~

cuối cùng cũng đợi đến h phút này ^^

2 thằng này đúng là dễ xương hết sức, cứng đầu y chang nhau, n cuối cùng thg Ho vẫn phải nhường " thằng em" nó thôi ^^

mà đoạn Tae bị quát đúng là khổ thân mà, lỗi có p? tại nó đâu cơ chứ, hx

mà thằng Jong lúc nó thg Jiyoen ý, e hơi sợ nó "cảm" r, may mà k p? thế ^^ n JongKey vẫn mù mịt lắm, hx, Key thì k ns làm j` n mà thằng Jong.....


ns chung là fic càng ngày càng hay, càng ngày càng hấp dẫn, hóng chap ms nha ss

p/s: chap 5 đã edit r, n mà e vẫn chỉ dám đọc wa thôi, nếu mà đọc bản gốc thì....chắc e k dám đọc nữa wa'^^

nhiều fic hay n rating.... nên e chẳng dám đọc nên tks ss 1 cái vì edit nó thành PG-13 nha^^




Chữ ký của y0_bé_Nấm

Làm quen với y0_bé_Nấm



Được sửa bởi y0_bé_Nấm ngày 5/8/2012, 1:39 pm; sửa lần 2.

kytich
kytich
Hiện:

Tổng số bài gửi : 369
Chỉ số thành sao : 5
Join date : 04/05/2012
Đến từ : Late teens
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long fic] Fairytale of me [update chap 8] [Long fic] Fairytale of me [update chap 8] - Page 2 286-15/8/2012, 1:13 pm
"Tên đi đường nhiều chuyện đó vẫn chưa mình sắp chết đến nơi mà vẫn bình thản mở to cặp mắt ếch của mình ra hỏi"

Ke ke ke, ác thần đây sao, chỉ có một từ để thể hiện cảm nhận về nhân vật này là ngô sắc ngố, ha ha ha

À, quên, ta lấy phong bì 2 chương, khì khì


Chữ ký của kytich

Làm quen với kytich


[bubble]^^Cá.97*
[bubble]^^Cá.97*
Hiện:

Aries
Tổng số bài gửi : 282
Chỉ số thành sao : 5
Join date : 19/05/2012
Age : 27
Đến từ : Another planet in solar system =]]
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long fic] Fairytale of me [update chap 8] [Long fic] Fairytale of me [update chap 8] - Page 2 286-15/8/2012, 2:55 pm
+Takki ss: sorry ss vì em đọc chùa từ đầu fic tới giờ nghen :D

tại em đọc trên điện thoại, tới lúc onl máy để comt thì quên hết ráo, k nhớ gì hết mà lười đọc lại (ss thông cảm, tật lười khó bỏ :D)

chap 5 đã có 2min gòi

em hóng 2min

còn Ji-Jong thì em không có ý kiến

thấy tội nghiệp Jiyeon

Jonghyun trong fic này "ba trấm" quá =)))))))))))))



Chữ ký của [bubble]^^Cá.97*

Làm quen với [bubble]^^Cá.97*


Bling Bling Takki
Bling Bling Takki
Hiện:

Scorpio
Tổng số bài gửi : 512
Chỉ số thành sao : 12
Join date : 07/11/2011
Age : 29
Đến từ : S2 - Bling's house
Bài gửiTiêu đề: [Long fic | Non-SA] Fairytale of me - Chap 7 [Long fic] Fairytale of me [update chap 8] - Page 2 286-15/8/2012, 7:36 pm
Chap 7:

[Long fic] Fairytale of me [update chap 8] - Page 2 58201224548905

The real.

--------------------

* Flash back *

- Thả Jongie ra! Mọi người thả Jongie ra!! Appa umma mau đến cứu Jongie đi, appa umma!!! - Hoàng tử Jong Ho một mình trong tòa tháp kêu khóc đòi ba mẹ mình khi các vị trưởng lão đưa bé đến đây.

- Hoàng tử bình tĩnh lại đi, mọi việc chỉ là bắt buộc mà thôi. Hoàng tử cứ ngoan ngoãn ở lại đây rồi một ngày không xa nhất định ngài sẽ được về với hoàng hậu và quốc vương thôi! - Trưởng lão Min Woo trấn an bé khi thấy bé khóc thét lên.

- Không muốn, không muốn, không muốn!!! Ta không muốn!!! - Hoàng tử bịt hai tai mình lại rồi hét lớn.

- Hoàng tử Jong Ho à... - Vị trưởng lão ấy đau lòng nhìn đứa bé.

Thấy biểu hiện đó của hoàng tử Jong Ho, các vị trưởng lão khác chỉ có thể ngậm ngùi thương xót. Hoàng tử còn quá nhỏ nhưng lại phải chịu cảnh tù túng này đây. Chỉ tại dấu ấn quái ác đó mà vị hoàng tử nhỏ đáng yêu của Fairytale phải bị giam lỏng trong tòa tháp đơn độc đó. Hoàng hậu và quốc vương rất đau xót cho đứa con đầu lòng của mình, nhưng hai người không thể chính diện đi thăm bé, hằng đêm hoàng hậu và quốc vương cứ lén lút đến gặp Jong Ho. Cho đến khi các vị trưởng lão phát hiện, họ không cho phép ngài và nàng gặp mặt con trai mình, vì tình cảm gia đình là một thứ mà không có bất kì thứ gì hủy diệt được. Các vị trưởng lão lo sợ lỡ như một ngày nào đó vị quốc vương trẻ tuổi và hoàng hậu không thể ngó lơ đứa con bị giam lỏng kia mà thả đứa bé ra. Họ sợ điều xấu sẽ xảy ra với mọi người dân của họ trong vương quốc Fairytale thanh bình này.

[...]

Thế rồi ngày tháng cứ dần trôi đi, hoàng tử Jong Ho đã lên 7 tuổi. Cậu giờ đã trở thành một đứa trẻ lạnh lùng, không bao giờ nói chuyện với bất kì ai. Ánh mắt của cậu nhìn mọi thứ một cách bất cần và lạnh lẽo. Phải rồi, với một đứa trẻ chỉ mới 4 tuổi đã bị mọi người đối xử tàn nhẫn như thế thì làm sao mà ánh mắt cậu bé không lạnh giá cho được. Các vị trưởng lão lúc nào cũng nhất quyết không cho ai đến thăm cậu, họ giam lỏng cậu tại tòa tháp. Chỉ duy nhất một người vẫn luôn bên cạnh cậu, đó là vị trưởng lão của Yêu Tinh, trưởng lão Min Woo. Thế nhưng họ đâu biết, chính họ đã đẩy mọi thứ trở nên tệ hơn...

- Hoàng tử Jong Ho, ngài vẫn khỏe chứ? - Một giọng nói vang lên khi hoàng tử ngồi im tại một góc và trên tay đang cầm một quyển sách to tướng.

- Ai đấy? - Jong Ho hơi giật mình nhìn quanh.

- Ta là linh hồn của viên đá đỏ mà ngài nhặt được 3 năm về trước! - Giọng nói đó lại vang lên.

- 3 năm trước? - Hoàng tử nghi hoặc.

- Đúng vậy, là 3 năm trước!

- Thế tại sao bây giờ ngươi mới xuất hiện?

- Vì bây giờ mới đến lúc ngài cần biết đến sự xuất hiện của ta.

- Tại sao?

- Ngài không cần biết lí do, chỉ cần ngài làm đúng như lời ta bảo là được.

- ... - Hoàng từ Jong Ho chần chừ không biết có nên nghe theo giọng nói kia không.

- Ngài không muốn à? - Giọng nói đó tiếp tục.

- Nếu ta nói không thì sao?

- Vậy thì tai họa sẽ giáng xuống Fairytale, tất cả mọi người sẽ chịu bệnh tật, nạn rét vây quanh khu rừng này. Và tệ hơn, quốc vương, hoàng hậu và hai đứa trẻ sinh đôi Kim Jong Hyun, Kim Seung Hyun, tức em trai của ngài, sẽ mất mạng! - Giọng nói đó trở nên lạnh lẽo đến đáng sợ.

- Em trai? Ta có em trai bao giờ? - Jong Ho mở to mắt nhìn xung quanh để tìm viên đá đỏ ngày nào.

- Tối qua, vào lúc 00:00, hai hoàng tử mới đã được hạ sinh. Ngài nghĩ sao nếu người thân của ngài sẽ bỏ rơi ngài... vĩnh viễn?

- Ta không quan tâm! - Hoàng tử nói như hét.

- Đúng vậy, ngài không quan tâm... vì ngài sợ.

- Ngươi nói bậy!

- Nếu ta nói bậy, và đúng là ngài không sợ, vậy thì cần gì ngài phải phán ứng như vậy?

- Ta...

- Như thế nào? - Giọng nói đó càng thêm khiêu khích khi hoàng tử Jong Ho có dấu hiệu của sự hoảng loạn.

- Chỉ cần ta làm theo lời ngươi, phụ vương và mẫu hậu sẽ không sao ư?

- Đúng vậy!

- Được... ta chấp nhận! - Lời nói kết thúc, viên đá đỏ từ đâu xuất hiện trong lòng bàn tay ngài.

Và rồi hoàng tử ngày qua ngày luôn nghe lời giọng nói phát ra từ viên đá kia. Nếu lúc trước cậu lạnh lùng, không nói chuyện với bất kì một ai, thì bây giờ cậu tách biệt với hầu hết tất cả mọi người, kể cả trưởng lão Min Woo. Ông ấy cũng rất lấy làm lạ bởi thái độ của hoàng tử. Không chỉ tách biệt mình với tất cả mọi người mà luôn việc ăn uống hoàng tử cũng bỏ bê. Ông không biết lý do, và đó chính là điều khiến ông lo lắng cho vị hoàng tử nhỏ. Và thế là trưởng lão quyết định hỏi Jong Ho cho ra lẽ.

- Hoàng tử à, dạo này thần thấy ngài lạ lắm!

- ...

- Ngài không nói chuyện với thần, thần không quan tâm. Nhưng... đến cả ăn uống ngài cũng không, như thế thì làm sao ngài chịu nổi?

- ...

- Hoàng tử à! - Trưởng lão buồn bã gọi hoàng tử.

- Các người ai cũng như ai, chỉ là một lũ dối trá! - Âm giọng lạnh nhạt của hoàng tử cất lên.

- Sao ngài lại nói vậy? - Trưởng lão nhíu mày bởi câu nói của Jong Ho.

- Không đúng sao? Ông bảo phụ vương và mẫu hậu sẽ đưa ta ra khỏi đây. Ông bảo ta họ vẫn chỉ yêu thương thằng ngốc Kim Jong Ho, vậy còn giờ thì sao? Họ lại tiếp tục yêu hai đứa trẻ sinh đôi kia, đúng chứ? - Hoàng tử đều đều nói nhưng quyết vẫn không nhìn mặt Min Woo.

- Hoàng tử, ngài... đã biết? - Trưởng lão Min Woo giật mình hỏi.

- Biết chứ! Tất nhiên là ta sẽ biết! Các người, bọn dối trá. Ta đã lầm khi tin ông. Bây giờ, ông đừng bao giờ xuất hiện nếu như muốn tốt cho ta!

- Hoàng tử...

- Đi đi!!! - Jong Ho hét lên.

- ... - Không nói thêm lời nào, Min Woo thở dài quay bước đi.

Nếu ông ở đó thêm một chút, một chút nữa thôi thì đã ngăn chặn được tai họa sắp đến với Fairytale và cứu được vị hoàng tử nhỏ tuổi. Vì khi ông vừa quay lưng lại, đôi mắt vốn mang màu đen của hoàng tử chuyển dần thành màu trắng dã, từ cặp mắt trắng dã ấy, một giọt nước mắt lăn ra trên gương mặt trẻ con của cậu. Là nước mắt nhưng nó lại không nóng ấm như nước mắt của bao người khác, nước mắt của hoàng tử lạnh thấu xương. Và khi giọt nước chạm xuống mặt đất, nó không tan đi mà đọng lại rồi lăn đến viên đá đỏ đang nằm trên bàn và thấm vào. Viên đá bỗng rực sáng và nóng lên một cách lạ thường khi giọt nước mắt chạm vào nó. Rồi từ viên đá xuất hiện một làn khói đỏ vây quanh lấy hoàng tử Jong Ho. Khói tàn, đôi mắt của Jong Ho đã không còn màu trắng dã như ban nãy... mà thay vào đó là đôi mắt màu đỏ, màu đỏ của máu.

Cầm viên đá đã sớm trở nên nguội lạnh, Jong Ho thẳng tay quăng nó ra khỏi cửa sổ, song song với hành động đó là nụ cười ác quỷ được xuất hiện trên gương mặt của cậu. Bước đến trước tấm gương được đặt trên bức tường, Jong Ho đưa tay lên vuốt gương mặt của mình và nhìn ngắm nó trong gương.

- Rất đẹp, rất có khí chất, nhưng màu tóc vàng này thì không thích hợp!

Jong Ho nói rồi vuốt ngược mái tóc của mình. Ngay lập tức, màu vàng kim sáng chói của mái tóc cậu đã trở thành màu đen lạnh lẽo.

- Như vậy trông ổn hơn!

Sau đó Jong Ho cầm một quyển sách lên và... XOẢNG!!! Chiếc gương vỡ ra thành từng mảnh. Nhặt một mảnh vỡ dưới mặt đất, Jong Ho gạch lên tay mình một đường gạch thật sâu khiến ngay lập tức những giọt máu của cậu từ đó chảy ra. Nhưng có một điều kì lạ... máu của Jong Ho lại màu đen chứ không phải là màu đỏ vốn có của những huyết cầu. Khi những giọt máu chạm xuống mặt đất, một vòng tròn mờ ảo hiện ra xung quanh cậu. Sau đó, vòng tròn ngày một rõ hơn giúp cho người ta khi nhìn vào thì sẽ biết ngay đây là... dấu ấn của Satan.

Đến khi dấu ấn đã hiện ra rõ mồn một thì vòng tròn trở thành màu đỏ rực và phát ra ánh sáng đỏ chói. Khi ánh sáng mờ dần đi, ba con người vận y phục toàn đen như những mục sư đứng quanh vòng tròn, hai tay khoanh ngang bụng, đầu cúi xuống (hãy tưởng tượng đến đoạn đầu của MAMA). Những chiếc nón dính liền áo choàng trùm hết đầu cả ba khiến cho ta không thể nhìn được mặt những kẻ đó. Ánh sáng tắt hẳn, ba kẻ vừa xuất hiện ngẩng đầu lên nhìn hoàng tử Jong Ho rồi lại khụy một chân xuống cúi đầu chào hoàng tử một cách cung kính.

- Chào mừng chúa tể đã trở lại! - Cả ba đồng thanh.

Nhìn ba kẻ đang quỳ dưới chân mình, trên gương mặt đẹp của hoàng tử lại một lần nữa nở ra nụ cười của ác quỷ.

- Đúng vậy! Ta đã trở lại! Satan đã quay về!!!

* End flash back *


- Anh Jong Ho... anh Jong Ho là Satan? - Seung Hyun tròn mắt ngạc nhiên hỏi.

- Đúng vậy! - Jong Hyun gật đầu.

- Vậy... anh Jong Ho là Satan thì liên quan gì đến Ji Yeon?

- Có! Tất nhiên là liên quan!

- Liên quan như thế nào?

- Em còn nhớ đến vị trưởng lão Min Woo mà anh nhắc đến chứ?

- ... *gật gật*

- Ông ấy có một người con gái tên Hye Mi và cô ta kết hôn với một Fairy thần tộc lúc bấy giờ...


* Flash back *

Trong một khu vườn xinh đẹp, nơi mà những bông hoa nở rộ, ong bướm nhiều màu sắc lượn lờ khắp nơi, có một người phụ nữ trạc 27 tuổi cũng xinh đẹp không kém đang đi dạo quanh vườn hoa, bên cạnh là một đứa bé tầm 4 tuổi.

- Umma, bông hoa tím này đẹp quá! Nó tên gọi là gì vậy? - Cậu bé lên tiếng hỏi khi thấy những bông hoa tím với những tán lá ngắn dài trông lạ mắt nhưng lại tuyệt đẹp mọc ở khu đất bùn của khu vườn.

- Đó là hoa Iris (hoa Diên Vĩ), ba cánh hoa là sự tượng trưng của lòng trung thành, sự khôn ngoan và lòng dũng cảm. Rất giống Choen Dong của mẹ. - Người phụ nữ dịu dàng nói.

- Oa~ Choen Dong giống Iris, vậy umma của Choen Dong là người tạo ra Iris! - Cậu bé tinh nghịch nói.

Người phụ nữ cười hiền xoa đầu con trai rồi lại tiếp tục ngắm nhìn những bông hoa Iris tím nhạt với những đường viền đậm quanh cánh hoa. Hoa Iris rất đẹp, những bông hoa này là tinh hoa của đất trời, là nữ thần cầu vòng, hoa không chỉ tượng trưng cho lòng trung thành sự khôn ngoan và lòng dũng cảm mà còn tượng trưng cho chí khí anh hùng và dòng dõi quý phái. Vì thế mà bà luôn mong muốn đứa con trai của bà sẽ cao quý như loài hoa này... và cả đứa bé trong bụng của mình. Xoa nhẹ chiếc bụng đã nhô cao, người phụ nữ mỉm cười hạnh phúc. Nắm tay Cheon Dong, bà và cậu bé lại tiếp tục vui vẻ dạo bước quanh khu vườn xinh đẹp...

Trở về nhà, bà và Choen Dong vui vẻ bước vào bên trong thì bất chợt một tiếng hét vang lên khiến bà và con trai giật mình. Ngay lập tức, bà linh cảm được có chuyện không hay sắp xảy ra cho gia đình bà và đứa con trong bụng. Bước đến nơi phát ra tiếng hét, bà ngạc nhiên khi chồng và người cha của bà đang đứng bên cạnh một Tinh Linh bé nhỏ với mái tóc ngắn màu vàng, bộ đồ màu xanh, trên gương mặt còn lấm tấm nước mắt, đây rõ là một Tinh Linh thuộc hệ Mộc. Thế nhưng sao Tinh Linh này lại khóc thét lên với bộ dạng đáng thương đến như vậy? Tò mò, bà bước đến gần hơn. Đúng lúc đó, ánh mắt của Tinh Linh đó hướng đến bà, một nỗi sợ hãi không tên ghê rợn ngay lập tức hiện lên trong ánh mắt của Tinh Linh.

- Chính cô ta! Chính cô ta đã giết chết gia đình tôi và các Tinh Linh còn lại ở đó! Chính cô ta!!!

Cô giật mình khi Mộc Linh (Tinh Linh thuộc hệ Mộc) kia hét lên bảo bà giết chết người nhà nó. Cô chưa bao giờ thấy nó, đây chính là lần đầu tiên cô và nó gặp nhau. Vậy thì làm sao mà cô giết gia đình và ngươi thân nó được? Thấy vị Tinh Linh gào thét như thế, Choen Dong sợ hãi nép xuống phía sau mẹ mình.

- Ngươi nói gì vậy? Ta không hiểu. - Cô ấy tiến đến hỏi.

- Chính ngươi, đêm qua ngươi và bọn Ác Thần đã xuất hiện và giết hết gia đình ta cùng người thân của ta. Ngươi chính là tay sai của quỷ! - Mộc Linh căm phẫn nói.

- Này! Ngươi nói là Hye Mi giết người nhà ngươi? - Chồng của cô ngạc nhiên nhìn Mộc Linh.

- Đúng vậy! Chính kẻ đó! - Mộc Linh lập lại một cách chắc chắn.

- Hye Mi? - Giờ đến lượt ông Min Woo ngạc nhiên.

- Không phải! Thật sự là ta không làm. Shi Hoo có thể làm chứng! Đêm qua rõ ràng là em với anh bên cạnh nhau đến sáng mà! Còn có cả Choen Dong nữa! - Hye Mi biện minh.

- Đúng vậy! Đêm qua ta ở bên cạnh nàng suốt thì làm sao xảy ra chuyện này? - Shi Hoo cũng nói thay vợ.

- Nhưng chính mắt ta thấy cô ta cùng Ác Thần giết hại người thân ta. Khi phát hiện ra ta cô ta còn sắp giết chết ta, may mắn là ta thoát được! - Mộc Linh vẫn khăng khăng bảo tồn lời kết tội của mình.

- Có lẽ có sự nhầm lẫn nào đó trong sự việc này. Thật sự thì con gái ta đến một con kiến còn chưa giết chết thì làm sao mà sát hại cả gia đình ngươi? - Min Woo cũng biện hộ cho con gái mình.

- Rõ ràng là cô ta! Ta không thể nào nhầm lẫn được! - Mộc Linh hét lên.

- Bình tĩnh đã! Bọn ta nhất định sẽ điều tra cho ra sự việc này. Bây giờ thì ngươi hãy cùng bọn ta hợp tác được chứ? Ngươi hãy giữ im lặng vụ án này và bọn ta sẽ bảo vệ ngươi! - Shi Hoo từ tốn đàm phán.

- Ta không cần! Các ngươi chính là muốn giúp cô ta tránh tội trạng của mình. Hay là các ngươi cũng như cô ta, cũng là tay sai của Quỷ?! - Mộc Linh sợ hãi dang đôi cánh của mình bay lên cao.

- Khoan đã! Ngươi thật sự hiểu lầm rồi! - Shi Hoo nhanh chóng gọi theo.

- Ta không bao giờ nghe lời các ngươi nữa! Các ngươi và bọn Ác Thần là một giuộc!

Nói rồi vị Tinh Linh nhỏ bé kia bay vút đi để lại ba con người hết sức hoang mang và một đứa bé ngớ người ra.

***

Sau sự kiện đó, cả nhà Hye Mi trở nên rối loạn... À không! Không chỉ riêng gia đình của Hye Mi mà còn cả những Yêu Tinh khác cũng rối cả lên. Họ bị kết tội là cấu kết với Ác Thần, là tay sai của Quỷ, giết hại Tinh Linh, cố ý đồ xấu xa, v.v... và tệ hơn cả là muốn giành ngôi báu với nhà vua, với Fairytale. Cả làng Yêu Tinh bị tách biệt bởi Thần Lùn và Fairy chỉ vì những lời đồn đại trên, đáng thương nhất vẫn là gia đình của Hye Mi.

Park Shi Hoo - chồng cô vốn là một Fairy thần tộc, thế mà bây giờ bị tất cả mọi người khinh mạc, coi thường. Ông Lee Min Woo - ba cô vốn là tộc trưởng của Yêu Tinh, một trong những trưởng lão quyền uy của Fairytale, vậy mà giờ đây ông bị tước quyền làm tộc trưởng, bị trục xuất khỏi lâu đài. Bé Park Choen Dong - con trai cô vốn là một cậu nhóc đáng yêu, hoạt bát, luôn được người lớn yêu thương và bạn bè thì nhiều vô kể, vậy mà lúc này bé chỉ cô đơn một mình, bị tất cả mọi người xua đuổi kể cả những người bạn và những người đã từng rất yêu thương bé. Nhưng tệ hơn cả ba người kia là Lee Hye Mi, một người phụ nữ hiền lành chưa bao giờ nhàu nát một cánh hoa mà giờ đây bị cả Fairytale... săn đuổi.

“Rầm!! Rầm!! Rầm!!”

Tiếng đập cửa vang lên trước của nhà của trưởng lão Min Woo. Hàng trăm người dân của Fairytale, Yêu Tinh có, Thần Lùn có, Fairies có, đang lũ lượt kéo nhau đến làm ồn, họ bắt buộc Min Woo và Shi Hoo giao Hye Mi cho họ.

- Các người mau đưa Lee Hye Mi cho chúng tôi, cô ta đã giết hại các Tinh Linh của rừng, cô ta mang lại bệnh tật cho mọi người dân nơi đây. Chính cô ta, cô ta đã cấu kết với Quỷ rồi đỗ lỗi cho Yêu Tinh! Ông Lee Min Woo và Park Shi Hoo hãy mau đưa Lee Hye Mi ra đây!!!

Tiếng hét gào cứ tiếp tục vang lên, bên trong nhà, bé Choen Dong đang ngồi co ro sợ hãi trong một góc tối. Hye Mi thì đang hết sức hoang mang bởi sự việc này. Còn ông Min Woo và Shi Hoo thì lo lắng cho cô.

- Hye Mi à, con và Choen Dong nên trốn đến nơi nào đó một thời gian đi. Để cho mọi chuyện ổn lại rồi con hãy quay về! - Ông Min Woo nói với con gái.

- Nhưng con phải đi đâu bây giờ?! - Hye Mi khổ sở hỏi.

- Đi đâu cũng được. Chỉ cần em rời khỏi nơi này thì chắc chắn em và con sẽ ổn! - Shi Hoo trả lời.

- Nhưng hai người... - Hye Mi cắn răng phân vân.

- Đừng lo cho bọn ta, em và hai con an toàn là bọn ta mừng rồi! - Shi Hoo tiếp tục.

- Em thật sự không thể bỏ mặc anh và ba được! - Hye Mi nói với hàng nước mắt từ từ lăn ra.

- Hye Mi à... - Shi Hoo đau lòng nhìn người mà mình yêu thương chảy nước mắt.

- Em và con an toàn, nhưng lỡ anh và ba có mệnh hệ gì, thì em biết làm sao bây giờ? - Hye Mi thút thít hỏi.

- Nhưng nếu con và hai đứa cháu của ta bị làm sao thì cả Shi Hoo và ta cũng sẽ rất đau lòng! - Ông Min Woo khuyên.

- Nhưng mà...

“Rầm!! Rầm!!”

Tiếng va chạm khiến cho lời nói của cô bị ngắt quãng.

- Đừng nhưng gì nữa! Sắp không kịp rồi! Em và Choen Dong phải rời khỏi đây thôi! - Shi Hoo nói rồi nhanh chóng dùng quyền năng của mình tạo ra một cánh cổng.

Nắm chặt lấy tay bé Choen Dong, Hye Mi chừng chừ nhìn cánh cổng, nửa muốn đi vào, nửa muốn ở lại. Nếu nàng bước qua cánh cổng đó, nàng và hai con sẽ an toàn, nhưng... nàng không thể nào bỏ mặc cho chồng và ba mình ở lại nơi này, họ có thể sẽ đối mặt với nguy hiểm. Còn nếu nàng ở lại, nàng sẽ an tâm vì có thể bên cạnh những người nàng yêu thương nhất, nhưng... có lẽ cả năm sẽ gặp nguy hiểm. Nàng rất yêu ba và chồng mình, đó là một điều không thế chối cãi. Nhưng... nàng yêu con hơn. Nhắm mắt lại, mặc kệ cho giọt nước mắt lăn dài từ khóe mi, nàng kéo Choen Dong vào bên trong cánh cửa. Khi cả hai vừa qua khỏi cánh cổng thì... ĐÙNG!!! Cửa nhà bị phá banh, cánh cổng cũng vừa lúc khép lại. Mỉm cười, Min Woo và Shi Hoo nhìn nhau rồi tiến về phía đám đông...

***

Fairytale là một thị trấn nằm sâu trong một khu rừng âm u, tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài, là nơi ở của các Fairy, Yêu Tinh và Thần Lùn. Khác với những câu chuyện mà loài người được đọc về Xứ sở thần tiên, họ sống chan hòa với nhau chứ không hề chia ra từng lãnh thổ để cai trị. Thế nhưng rất không may là điều đó đã không còn đúng với sự tự nhiên của Fairytale nữa, Yêu Tinh, Thần Lùn và Fairy giờ đây là những chủng loài đối nghịch nhau hoàn toàn, họ căm ghét nhau, gây chiến với nhau và tệ hơn là họ hủy diệt lẫn nhau.

Tất cả những điều không hay đó đều được bắt nguồn từ hai nguyên nhân gần và xa. Nguyên nhân gần của nó là do sự nhầm lẫn của vị Mộc Linh về kẻ giết chết người thân mình, những lời đồn ác ý về Yêu Tinh và sự nghi ngờ lẫn nhau giữa người dân Fairytale. Nhưng tất cả lại bắt nguồn từ một nguyên nhân xa khác... đó là do Jong Ho... à không, bây giờ không còn là Jong Ho nữa mà là Quỷ Vương Satan.

Khoác chiếc áo choàng màu đen lên người, bây giờ trông Satan thật sự bí ẩn. Không ai nhận ra cậu là hoàng tử Jong Ho bé nhỏ đáng thương mà 6 năm trước đã bị những người từng rất yêu thương mình nhốt vào đỉnh của tòa tháp cũ kĩ của lâu đài. Chỉ bởi sự sợ hãi ngu ngốc của mình mà họ vô tình dâng tế vị hoàng tử bé cho kẻ độc ác nhất thế giới này - Quỷ Vương Satan. Hiện tại Jong Ho đã 10 tuổi, tuy hình dáng của Jong Ho là một đứa trẻ nhưng thật chất bên trong lại là một con quỷ khát máu nghìn năm tuổi. Satan đã lợi dụng lúc Jong Ho thất vọng nhất để mà hòa mình vào cơ thể của cậu. Jong Ho là người được chọn, vì thế nên ngay từ bé trên người cậu đã có dấu ấn của Satan.

Ngắm nhìn đứa trẻ trong gương, Satan mỉm cười hài lòng với bộ dạng bây giờ của nó. Vẻ mặt trẻ con nhưng lại mang đậm sự lạnh giá từ địa ngục, từ sâu trong con ngươi màu đỏ là sự chết chóc dễ nhận thấy. Mái tóc đen mang rõ sự âm u được vuốt ngược lên giúp cho mọi người nhìn rõ gương mặt trẻ con đầy ma quái. Mái tóc đó và gương mặt này kết hợp lại với nhau thì quả thật tạo nên một vẻ đẹp khó cưỡng, vẻ đẹp mị quỷ.

- Quỷ Vương, kẻ đó đã đến! - Lời nói vang lên, ba thân ảnh đen xuất hiện ngay phía sau Satan.

- Nhanh thật, chúng ta cùng nhau chơi thôi! - Nói rồi Satan lật nón của chiếc áo choàng đen trùm lấy đầu mình rồi bước đi trước.

[...]

Giữa một thảo nguyên xanh ngát, nơi mọc đầy những bông hoa hướng dương vàng tỏa sáng như mặt trời có một người phụ nữ ngủ quên ở đó, bên cạnh là một cậu bé. Có lẽ cậu bé là con của người phụ nữ kia.

Khẽ cựa mình, những ánh nắng chói chang chiếu vào gương mặt xinh đẹp của Hye Mi khiến cô thức tỉnh. Từ từ ngồi dậy, cô nhìn xung quanh một cách thờ thẫn. Bế Choen Dong lên, cô ôm lấy cậu bé chặt thật chặt, chặt như thể sợ bé rời bỏ cô... như ba và Shi Hoo. Chợt... một dòng nước ấm nóng từ trong khóe mắt Hye Mi rơi xuống thấm vào làn da trắng nõn mịn màng của bé Choen Dong. Cảm giác nóng ấm của giọt nước nhanh chóng khiến bé tỉnh giấc. Ngước nhìn đến nơi giọt nước xuất phát, Choen Dong liền đưa bàn tay bé nhỏ lên chạm vào gương mặt Hye Mi.

- Sao umma khóc? Sao mọi người ghét bỏ Choen Dong? Sao mọi người muốn bắt umma đi? Sao appa và ông không cùng umma và Choen Dong đến đây? Có phải Choen Dong hư nên appa và ông cũng muốn như mọi người, cũng ghét bỏ Choen Dong không? - Tiếng nói trẻ thơ cất lên. Những câu hỏi của bé bất chợt làm Hye Mi nín thở.

- Không phải đâu! Choen Dong của umma ngoan lắm! Appa và ông bận công việc nên không thể cùng hai mẹ con ta đi được. Mọi người không hề ghét bỏ Choen Dong của umma đâu, chẳng qua là mọi người đang cùng umma chơi trò trốn tìm thôi! - Hye Mi cười yếu ớt nói dối bé.

- Vậy đến bao giờ umma với mọi người mới dừng trò chơi? Appa và ông đến khi nào mới hoàn thành công việc? - Bé Choen Dong vươn đôi mắt trong sáng nhìn cô.

- Lúc đó...

- Sẽ sớm thôi!

Lời nói của Hye Mi chưa kịp kết thúc đã bị đánh gãy bởi một giọng nói khác. Giật mình với giọng nói vừa rồi, Hye Mi cùng bé Choen Dong quay đầu tìm chủ nhân của nó.

- Ngươi là... - Hye Mi nhíu mày hỏi khi nhìn thấy một cậu bé ước chừng 10 tuổi vận một chiếc áo choàng đen dài tới mắc cá chân và che luôn cả đầu của cậu.

- Người đã từng bị các người nhốt trong tòa tháp cũ kĩ, hoàng tử Jong Ho! - Cậu bé dứt lời chiếc áo choàng rớt khỏi người.

Chiếc áo rời đi, một hình ảnh xuất hiện khiến cho Hye Mi chợt run sợ mà ôm chặt lấy bé Choen Dong. Hoàng tử Jong Ho mà cô đã từng gặp là một cậu bé đáng yêu với mái tóc màu vàng ánh kim cùng con ngươi màu xanh, một cậu bé với vẻ bề ngoài trông giống một thiên thần. Chứ không phải là hoàng tử Jong Ho với mái tóc đen u ám cùng con ngươi đỏ thẫm màu máu. Ẩn hiện trong ánh mắt đỏ huyết là một tia ngoan độc...

- H... hoàng... hoàng tử? - Hye Mi ngờ vực.

- Đúng vậy! - Cánh môi của Jong Ho khẽ cong lên tạo thành một nụ cười quỷ dị.

- Ta không nghĩ thế! - Hye Mi nói rồi kéo bé Cheon Dung đứng lên.

- Thế ngươi nghĩ gì nào? - Lại cười, nhưng nụ cười bây giờ tạo cho người ta có cảm giác lạnh lẽo vô cùng.

Chăm chú nhìn đứa trẻ trước mặt mình, Hye Mi bất giác cảm thấy rùng mình. Rõ ràng cậu bé trước mặt và hoàng tử Jong Ho có gương mặt thật giống nhau, giống đến từng chi tiết nhỏ, dù là chiếc mũi hay cái cằm, nhưng... màu mắt và tóc của cả hai thì trái ngược hoàn toàn. Nếu của Jong Ho mang hình ảnh biểu tượng cho những thiên sứ xinh đẹp của Chúa Trời thì cậu bé trước mặt lại mang những biểu tượng của sự âm lãnh từ địa ngục... Như chợt phát hiện ra gì đó, Hye Mi trợn mắt nhìn đứa bé.

- Quỷ Vương Satan! - Ba từ vừa được thốt ra từ cửa miệng, ngay lập tức ba bóng đen vụt đến vây quanh mẹ con Hye Mi.

- Tốt! Ngươi nhận ra ta thật sự rất tốt! - Giọng nói lạnh lẽo của Chúa Quỷ vang lên.

- Ngươi... ngươi đã làm gì hoàng tử? - Hye Mi vừa nói vừa kéo Choen Dong ra phía sau mình.

- Ta đã làm gì thằng nhóc đó à? Có lẽ là bắt cóc nó quẳng đi đâu đó, hoặc là... ăn mất linh hồn nó! - Những từ cuối lời phát ra khiến cho Hye Mi rùng mình.

- Ngươi... - Hye Mi trừng mắt với Quỷ Vương.

- Ta sao nào? - Quỷ Vương khinh khỉnh hỏi rồi ánh mắt chợt dừng tại Choen Dong. Cảm thấy có gì đó không đúng, Hye Mi liền nhìn từ con ngươi đỏ hỏn đến con trai mình rồi kinh động.

- Ngươi... ngươi muốn làm gì Choen Dong? - Hye Mi lùi lại khi Quỷ Vương tiến về phía hai ngươi.

- Người kế thừa! - Ba từ buông ra khỏi cửa miệng thì nhanh như cắt Hye Mi kéo Choen Dong bỏ chạy trước sự ngỡ ngàng của Ác Thần.

- Chết thật, lại để con mồi phải mệt mỏi rồi, đi thôi! - Lời nói bình thản tựa như mặt hồ không có bất kì động tĩnh nào nhưng lại khiến người nghe cảm thấy lạnh buốt.

[...]

Kéo Choen Dong chạy thật xa khỏi tầm mắt của Quỷ Vương, Hye Mi bắt đầu dừng lại thở hổn hển và cảm giác đau bụng xuất hiện. Ngồi xuống tại một gốc cây bên vệ đường, cô bắt đầu xoa xoa chiếc bụng căng tròn của mình rồi lại nhìn sang đứa con trai đáng thương. Nếu như mà cô cứ đem theo Choen Dong chạy trốn cũng không phải là một ý hay, như thế cả hai sẽ rất dễ dàng bị bắt. Mặc dù cô rất yêu hai con của mình, nhưng để duy trì dòng dõi cũng là công việc của cô. Hít một hơi thật sâu, Hye Mi lấy ra trong túi mình một túi hương rồi đeo lên cổ Choen Dong. Chỉ trong vài giây rất ngắn, túi hương tỏa lên mùi thơm dịu mát rồi bầu mắt của bé Choen Dong trở nên nặng trĩu mà nhắm lại. Bế Choen Dong đến một cái hang nhỏ, Hye Mi đặt bé ở lại đồng thời tạo nên kết giới an toàn cho bé với bên ngoài.

- Umma xin lỗi con Choen Dong, nhất định sau này con phải tìm em con!

Cô nói rồi hôn lên bờ má phúng phính của bé cùng hàng nước mắt lăn dài...

* End flash back *


- Rồi sau đó thì như thế nào? - Seung Hyun thúc giục Jong Hyun kể tiếp.

- Sau đó Hye Mi bị Quỷ Vương bắt về, Choen Dong thì được một gia đình Yêu Tinh đem về nuôi và trở thành Choen Dong của bây giờ!

- Chỉ thế thôi sao?

- Không! Khi Hye Mi bị bắt, Shi Hoo cùng trưởng lão Min Woo đã phát hiện nhờ cảm tính của mình và bà ấy. Hai người tìm cách trốn thoát khỏi nhà giam của Hoàng Gia rồi giải cứu Hye Mi. Trong suốt lúc bị bắt, bà vô tình phát hiện ra được vụ giết hại những Tinh Linh hệ Mộc là do bọn Ác Thần làm ra. Chưa kể đến hoàng tử Jong Ho ngày xưa vì bị giam giữ trong tòa lâu đài một mình nên bị loài quỷ dữ dụ dỗ đoạt lấy thân xác. Và sắp tới đó sẽ là một cuộc thảm sát của Fairytale được diễn ra bởi chính người dân tại đây. Bọn Ác Thần và Satan sẽ gieo rắc tội lỗi lên người dân, họ sẽ chém giết lẫn nhau. Khi bà vừa được giải cứu, cả ba người nhanh chóng về lại tòa lâu đài để thông báo với Quốc Vương.

- Họ đã quay lại thông báo? Thế sao Fairy, Yêu Tinh và Thần Lùn lại cứ thù hằn nhau cho đến bây giờ?

- Bởi vì họ đã không kịp quay lại. Thời điểm họ quay về thì Fairytale đã trở thành một thị trấn tan hoang. Xác Fairy, Yêu Tinh, Thần Lùn nằm trải dài khắp nơi, mùi máu tanh hôi nồng nặc cả thị trấn. Chỉ duy nhất trong tòa lâu đài, mọi thứ vẫn yên bình nhờ kết giới mà các vị trưởng lão tạo nên. Lúc gặp lại ba người họ, tất cả mọi người trong lâu đài đã rất ngạc nhiên. Và sau đó, Hye Mi đem toàn bộ chuyện mình được biết kể cho mọi người nghe. Ban đầu họ hoang mang tự trách bản thân mình rồi lại tiếp tục tìm cách để đối đầu với Quỷ Vương. Họ đã tìm ra cách nhưng đó chỉ là tạm thời, cách đó chỉ có thể khiến cho Quỷ Vương có một giấc ngủ dài và chờ đến thời điểm đứa trẻ mang trong mình những giọt máu thánh tròn 18 tuổi cũng là lúc Quỷ Vương được đánh thức. Nhưng rất tệ là đúng thời điểm đấy thì Hye Mi sanh non và...

- Bà ấy đã qua đời? Và đứa trẻ đó là Ji Yeon?

- Đúng vậy! Đứa bé đó là Ji Yeon!

- Vậy ta chính là người mang trọng trách diệt Quỷ bên mình nên các ngươi mới cố ý đưa ta đến đây?

Một giọng nói vang lên khiến cả Jong Hyun và Seung Hyun cùng ngoái đầu lại nhìn.

Seung Hyun khẽ nhíu mày khi nhìn thấy Ji Yeon đứng gần bọn họ cùng với đôi mắt phiếm đỏ dường như muốn khóc của mình. Một dòng điện khẽ chạy qua trong tim khiến anh cảm giác như tê cứng lại. Còn Jong Hyun, khi nhìn thấy Ji Yeon đứng đấy, vẫn cái vẻ mặt như chưa có chuyện gì xảy ra hoặc là tại đây chỉ có hắn và Seung Hyun để ngó ra chỗ khác, không nhìn đến ánh mắt căm phẫn đang nhìn mình chằm chằm rồi bất chợt từ trong đó một dòng nước trào phúng. Ji Yeon khóc, ngay lập tức Seung Hyun toan đứng lên để lau đi những hạt trân châu tinh quý thì ngay lập tức cánh tay của anh bị khai trừ bởi cánh tay của chính chủ nhân những hạt châu đó.

- Tôi không cần các người quan tâm! Các người chỉ là một lũ giả dối, ngay từ đầu, các người đã cố ý lừa gạt tôi đến đây vì lí do này! - Ji Yeon vừa tức giận nói vừa khóc.

- Không phải như em nghĩ đâu, thật ra...

- Tôi không nghe nữa! Không muốn nghe nữa! - Ji Yeon đánh gãy lời giải thích của Seung Hyun bằng chính tiếng hét của mình rồi bỏ chạy đi.

- Chết tiệt! Em hiểu lầm rồi Ji Yeon à! – Seung Hyun vội nói rồi đuổi theo ngay sau con bé.

Tất cả đã đi, chỉ để lại nơi đây một kẻ đang im lặng chăm chú nhìn những cánh hoa Iris tím dường như đang cụp cánh hoa của mình lại như đang buồn cho số phận của bản thân. Nhìn lên trời, mây đen đang kéo đến. Phải rồi! Trời sắp có giông tố. Hoa Iris đang sợ bản thân mình không thể nào đủ cứng rắn để vượt qua cơn giông này. Ngu ngốc thật, chẳng có gì phải sợ cả, chỉ cần tin vào bản thân, dù có bị cơn giông thổi bay đi, chúng vẫn sẽ mãi rực rỡ thôi... Vì chúng là Iris mà!



Chữ ký của Bling Bling Takki

Làm quen với Bling Bling Takki


kytich
kytich
Hiện:

Tổng số bài gửi : 369
Chỉ số thành sao : 5
Join date : 04/05/2012
Đến từ : Late teens
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long fic] Fairytale of me [update chap 8] [Long fic] Fairytale of me [update chap 8] - Page 2 286-15/8/2012, 8:54 pm
Tem! Khì khì, sửa là update chap 7 đi kìa, post xong vội đi đâu rùi Takki. ^^

Em post liền 3 chap để bù lỗ cho reader hà? Hi hi

Com đây: chap này u ám khi kể lại chuyện xưa: Quỷ vương hãm hại hoàng tử Jong Ho, vì nhầm lẫn mà dẫn đến đau thương, thù hận

giữa Yêu Tinh, Thần Lùn và Fairy đến tận hôm nay. Chắc những chap tiếp theo còn nhiều sóng gió nữa...


Chữ ký của kytich

Làm quen với kytich


Bling Bling Takki
Bling Bling Takki
Hiện:

Scorpio
Tổng số bài gửi : 512
Chỉ số thành sao : 12
Join date : 07/11/2011
Age : 29
Đến từ : S2 - Bling's house
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long fic] Fairytale of me [update chap 8] [Long fic] Fairytale of me [update chap 8] - Page 2 286-15/8/2012, 9:48 pm
y0_bé_Nấm đã viết:
hú, em xin tem

2 chap lun

là lá la~

uầy, vừa đọc liền 2 chap, đã thật.

chap 5 có 2min của ta, là lá la~

cuối cùng cũng đợi đến h phút này ^^

2 thằng này đúng là dễ xương hết sức, cứng đầu y chang nhau, n cuối cùng thg Ho vẫn phải nhường " thằng em" nó thôi ^^

mà đoạn Tae bị quát đúng là khổ thân mà, lỗi có p? tại nó đâu cơ chứ, hx

mà thằng Jong lúc nó thg Jiyoen ý, e hơi sợ nó "cảm" r, may mà k p? thế ^^ n JongKey vẫn mù mịt lắm, hx, Key thì k ns làm j` n mà thằng Jong.....


ns chung là fic càng ngày càng hay, càng ngày càng hấp dẫn, hóng chap ms nha ss

p/s: chap 5 đã edit r, n mà e vẫn chỉ dám đọc wa thôi, nếu mà đọc bản gốc thì....chắc e k dám đọc nữa wa'^^

nhiều fic hay n rating.... nên e chẳng dám đọc nên tks ss 1 cái vì edit nó thành PG-13 nha^^



Hèhè, Min Ho thì thích Tae Min nhà ta, nhưng Tae nhà ta hình như còn ngây thơ wá nên ko biết gì hết, keke.

Sis cũng ko biết thằng Jong có thương Ji ko, nhưng thấy 2 đứa chúng nó mùi wá ==" Ji thì thích Jong gòy, còn Jong thì sis ko biết.

fic này sẽ ko có JongKey đâu e ạh T^T

Mấy chap trc sis ko edit gì hết áh, vì ko có 17+, chỉ có chap 5 w chap 6 là có 1 tí thôi ^^ Nhưng cũng ko nặng lắm vì suy cho cùng 2 bạn trẻ cũng chưa làm gì mà ;))

Kamsa e luôn vì đã đọc, ko uổng công sis vật vã edit :D

kytich đã viết:
"Tên đi đường nhiều chuyện đó vẫn chưa biết mình sắp chết đến nơi mà vẫn bình thản mở to cặp mắt ếch của mình ra hỏi"


Ke ke ke, ác thần đây sao, chỉ có một từ để thể hiện cảm nhận về nhân vật này là ngô sắc ngố, ha ha ha

À, quên, ta lấy phong bì 2 chương, khì khì


Hehe, Min Ho là Ác Thần nhưng rất là nhắng =]]

[bubble]^^Cá.97* đã viết:
+Takki ss: sorry ss vì em đọc chùa từ đầu fic tới giờ nghen :D

tại
em đọc trên điện thoại, tới lúc onl máy để comt thì quên hết ráo, k nhớ
gì hết mà lười đọc lại (ss thông cảm, tật lười khó bỏ :D)

chap 5 đã có 2min gòi

em hóng 2min

còn Ji-Jong thì em không có ý kiến

thấy tội nghiệp Jiyeon

Jonghyun trong fic này "ba trấm" quá =)))))))))))))


Ừh, e chịu comt là sis vui gòy =]]

Công tình ngồi vật vã edit, ko có ng comt thì nản lắm :">

kytich đã viết:
Tem! Khì khì, sửa là update chap 7 đi kìa, post xong vội đi đâu rùi Takki. ^^

Em post liền 3 chap để bù lỗ cho reader hà? Hi hi

Com đây: chap này u ám khi kể lại chuyện xưa: Quỷ vương hãm hại hoàng tử Jong Ho, vì nhầm lẫn mà dẫn đến đau thương, thù hận

giữa Yêu Tinh, Thần Lùn và Fairy đến tận hôm nay. Chắc những chap tiếp theo còn nhiều sóng gió nữa...


Woa, sis nhanh thiệt nha, hihi ^^

Dạ, vì thời gian wa e hơi bị lười :D Từ hôm wa tới h ngồi vật vã edit hết 3 chap liền để post lên, post lên đây còn phải edit thêm 1 lần nữa vì bị lỗi, hix, muốn bệnh luôn =="

Mấy chap tiếp theo thì e ko biết vì bạn Au chưa ra chap mới =]] Nhưng e có cảm giác bây h truyện mới vô trọng tâm chính là cuộc chiến giữa Fairy và Ác Thần :D

Lúc đó ko biết Ho Ho sẽ thế nào nhỉ? Nếu xảy ra chiến tranh thì Min Ho sẽ phải đánh luôn cả Tae Min, nếu ko đánh thì sẽ bị Quỷ Vương trừng trị, hix :"(




Chữ ký của Bling Bling Takki

Làm quen với Bling Bling Takki


sherlock_pin
sherlock_pin
Hiện:

Pisces
Tổng số bài gửi : 3
Chỉ số thành sao : 0
Join date : 09/07/2012
Age : 27
Đến từ : kí túc xá SHINee
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long fic] Fairytale of me [update chap 8] [Long fic] Fairytale of me [update chap 8] - Page 2 286-112/8/2012, 11:16 am
Chậc... ss Takki edit lại nhưng cũng thấy như thường nhể... cái khúc mà 17+ ấy... ss edit lại có 1 chút xíu thui ha. Pin đọc mà chả nhận ra là ss edit khúc nào :)):))


Chữ ký của sherlock_pin

Làm quen với sherlock_pin


Bling Bling Takki
Bling Bling Takki
Hiện:

Scorpio
Tổng số bài gửi : 512
Chỉ số thành sao : 12
Join date : 07/11/2011
Age : 29
Đến từ : S2 - Bling's house
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long fic] Fairytale of me [update chap 8] [Long fic] Fairytale of me [update chap 8] - Page 2 286-112/8/2012, 12:29 pm
sherlock_pin đã viết:
Chậc... ss Takki edit lại nhưng cũng thấy như thường nhể... cái khúc mà 17+ ấy... ss edit lại có 1 chút xíu thui ha. Pin đọc mà chả nhận ra là ss edit khúc nào :)):))


Thế à, hix =="

Chắc vì đầu óc sis còn đen tối wá nên ko thể edit trong sáng hơn đc [Long fic] Fairytale of me [update chap 8] - Page 2 53213

Để sis thử edit thêm lần nữa, hix hix =="




Chữ ký của Bling Bling Takki

Làm quen với Bling Bling Takki


Bling Bling Takki
Bling Bling Takki
Hiện:

Scorpio
Tổng số bài gửi : 512
Chỉ số thành sao : 12
Join date : 07/11/2011
Age : 29
Đến từ : S2 - Bling's house
Bài gửiTiêu đề: [Long fic] Fairytale of me - Chap 8 [Long fic] Fairytale of me [update chap 8] - Page 2 286-129/9/2012, 11:19 pm
Chap 8:

[Long fic] Fairytale of me [update chap 8] - Page 2 299201223740833

Bệnh Tim!

--------------------


- Umma nhìn Dong Dong này, Dong Dong có “đẹp trai” không???

- Ừm! Dong Dong của umma là đẹp trai nhất mà!

- Ke ke...

[...]

- Bà ta là tay sai của Ác Thần, chính bà ta đã gieo rắc tai họa đến Fairytale, hãy giết bà ta!

[...]

- Umma xin lỗi con, Choen Dong, nhất định sau này con phải tìm em con!


---oOo---

“BỘP!!!”

“RẦM!!!”

Sau cơn ác mộng, Choen Dong bật người ngồi dậy nhưng ngay lập tức va phải một thứ gì đó rất cứng khiến cho cậu bị té ngược trở lại. Xoa xoa cái trán đáng thương của mình, Choen Dong bắt đầu ngồi dậy nhăn nhó nhìn “cái thứ” mình vừa đụng.

1 giây... 2 giây... 3 giây...

Trên đầu cậu ta hình như là xuất hiện khói!?

- Ui... đau chết được. Ngươi ăn cái gì mà đầu ngươi cứng thế không biết, chả biết ta có bị u đầu không... - Cái thứ bị Choen Dong va phải mếu máo nói.

- Ngươi... - Choen Dong trừng mắt nhìn “cái thứ” đó.

- Ta làm sao? Mà thật sự đầu ngươi cứng lắm á~ - “Thứ đó” vẫn tiếp tục ngây thơ nói.

- Yah!!! Ahn So Hee!!! Ngươi làm cái quái gì ở đây vậy hả?! - Choen Dong nổi máu lên quát.

- Hả? Thì ta đến thăm anh Tempo! - "Cái thứ”... à không, So Hee tươi cười trả lời.

- Ừ! Vậy thì đi đi, ngươi đừng có xuất hiện trước mặt ta! - Choen Dong khó chịu.

- Xùy! Ngươi cộc cằn quá. Chẳng qua là ta có làm một ít bánh, nhân tiện đến thăm anh Tempo rồi cho người mớ bánh này coi như cảm ơn ngươi việc hôm trước giúp ta đi về. - So Hee trề môi nói rồi chìa giỏ bánh gừng nướng ra trước mặt Choen Dong.

- ...

- Không lấy à? - Thấy Choen Dong cứ nhìn chằm chằm lấy giỏ bánh mà không thèm đụng vào khiến So Hee tò mò.

- Dẹp đi! - Dứt lời Choen Dong hất tung giỏ bánh rồi đứng dậy bỏ đi.

Thừ người nhìn giỏ bánh gừng bị hất tung, khóe mắt của So Hee bất chợt trở nên nhòe đi, sống mũi thì có cảm giác cay cay. Lủi thủi lụm lấy những chiếc bánh gừng, So Hee vừa phủi bụi cát bám vào bánh vừa mở miệng xin lỗi.

- Xin lỗi các cậu nhé! Lại để các cậu chịu thiệt rồi. Biết vậy tớ sẽ không tặng các cậu cho cái con người đó đâu. Anh Tempo sẽ không bao giờ hất tung các cậu như thế này... - Vừa nói So Hee vừa khóc (báo trước là So Hee rất mít ướt nhá!).

Đi được vài ba bước thì tiếng thút thít từ phía sau truyền đến làm Choen Dong phải dừng bước lại. Đứng lặng im chừng nửa phút rồi cuối cùng cậu quay ngược lại bước về phía “cái thứ mít ướt kia”. Ngồi xuống, Choen Dong nhanh chóng giúp So Hee nhặt lấy những chiếc bánh bị rơi trên mặt đất trước sự ngạc nhiên của cô bé. Mặc kệ ánh mắt to tròn ngấn nước đang nhìn chăm chăm lấy mình, cậu nhanh tay nhặt hết tất cả những miếng bánh còn lại vào giỏ rồi đoạt lấy từ tay So Hee.

- Ơ? - So Hee lại tròn mắt nhìn theo hành động của Choen Dong.

- “Ơ” cái gì? Không phải bảo cho ta sao? - Choen Dong thờ ơ nói.

- Phải rồi! Nhưng không phải mới ban nãy ngươi còn hất tung nó sao? - So Hee hỏi với đôi mắt ngập nước.

- Giờ ta đổi ý! Mà này, lau nước mắt đi, ta rất ghét cái mặt của ngươi khi khóc! Thật sự rất xấu! - Choen Dong nhăn nhó.

- Ờ! - So Hee gật đầu cái rụp rồi lấy tay chùi đi những giọt nước còn đọng trên khóe mi, cười thật tươi.

- Xong rồi! Ngươi đi gặp Tempo đi. Nhưng có điều, đừng có quá bám lấy hắn ta, hắn thật sự rất chán ghét các ngươi! - Choen Dong quay lưng lại nói.

- Ta biết! Ta biết anh Tempo rất ghét Thần Lùn và Fairies, đặc biệt là ta... - So Hee buồn buồn trả lời.

- Ngươi biết? Biết sao vẫn còn bám lì lấy? - Lời nói của So Hee khiến Choen Dong ngạc nhiên đến mức cậu phải quay mặt lại đối diện với cô bé.

- Bởi vì lúc trước anh Tempo đã từng cứu ta khi ta sắp bị sói tấn công... - So Hee thành thật nói.

- Hửm? - Choen Dong lại tiếp tục ngạc nhiên khi nghe So Hee trả lời.

- Lúc đó là vào ban đêm, ta lại đi lạc vào rừng và bị sói tấn công. Nhưng cũng may mắn là anh Tempo xuất hiện bắn chết con sói đó và cứu ta! - So Hee nói với gương mặt rạng ngời khi nhớ đến sự việc lúc ấy.

- Cho nên ngươi mới bám lì lấy Tempo mặc dù biết là hắn căm ghét ngươi? - Choen Dong nhíu mày.

- Sao lại là bám lì? Phải nói là ta thích anh ấy chứ! - So Hee chỉnh sửa.

- Hừ! Ngu ngốc! - Choen Dong hừ giọng rồi tức tốc bỏ đi với giỏ bánh trên tay.

- A! Khoan đã! - Với hành động nhanh chóng của Choen Dong, So Hee phải bất đắc dĩ chạy theo.

- Cái gì nữa?! - Lần này Choen Dong khó chịu ra mặt.

- À... chẳng qua là... giỏ bánh dơ hết rồi. Trả ta đây, để kì sau ta làm lại những chiếc bánh khác cho ngươi! - So Hee chớp chớp mắt nói.

- Không cần! Nếu thích ngươi cứ việc tự làm rồi tự ăn. Chẳng phải ban nãy ta hất tung nó đi ngươi khóc sao? - Choen Dong lạnh lùng.

- Ta khóc là do cảm thấy những chiếc bánh rất đáng thương. Bánh làm ra là để ăn chứ không phải để quăng nó lung tung như vậy! - So Hee thật thà giải thích.

- Phiền!

Dứt lời, Choen Dong trả giỏ bánh cho So Hee rồi ngay lập tức nhảy lên trên cây biến mất.


---oOo---

Đã hơn 1 tuần kể từ ngày Ji Yeon biết sự thật về quá khứ của mình... Phải rồi, 1 tuần đã trôi qua kể từ ngày hôm đó mà con bé chưa hề gặp cái kẻ vốn luôn luôn là đáng ghét nhất đối với mình lấy một lần. Cũng vì không thể nào gặp được cái kẻ đó mà tâm trạng Ji Yeon tệ hẳn đi. Không biết là do tâm trạng của nó tệ cho nên nó mới cảm thấy cả lâu đài cũng trở nên nặng trịch hay không.

Dạo này mọi người cứ im lặng không ai nói với ai câu nào, mà đặc biệt là với con bé. Hình như là mọi người đang cố tình lảng tránh nó. Cứ hễ nó muốn bắt chuyện với một ai đó bất kì trong lâu đài thì y như rằng người đó sẽ làm lơ, không thì cũng sẽ tìm cớ bỏ đi đễ khỏi phải đối mặt với nó. Chỉ duy nhất Thần Lùn Tae Min, So Hee và Tứ Thần Jin Ki là nói chuyện với nó.

- JinKi à... tại sao mọi người lại tránh mặt em vậy?

Ji Yeon hỏi khi đang cùng Jin Ki, Tae Min, So Hee và Ji Eun ngắm nhìn những bông hoa xinh đẹp trong khuôn viên lâu đài.

- Chuyện đó... tôi cũng không biết! - JinKi ngừng một chút để nhìn Tae Min rồi trả lời.

- ...

Không một câu hỏi nào khác, Ji Yeon lại tiếp tục im lặng ngắm nhìn những bông hoa mà hằng ngày vẫn sống động khoe sắc nhưng hôm nay lại đang cụp những cánh hoa của chúng trông thật buồn rầu. Ngày ngày, không là ong cũng sẽ là bướm sẽ lượn lờ xung quanh chúng để chúng trở nên sinh động hơn. Còn bây giờ... không có ong cũng chẳng còn nữa những chú bướm năng động bên cạnh chúng. Ngắm nhìn những bông hoa này, Ji Yeon lại cảm thấy mình và chúng có thật nhiều điểm tương đồng...

Mọi người tránh mặt Ji Yeon không phải là Jin Ki không biết lí do, chẳng qua là anh không muốn nói. Kể từ hôm Ji Yeon và JongHyun cãi vã thì chẳng biết vì lí do gì mà đùng một cái nhà Vua trẻ ra lệnh cấm không cho bất kì một ai tiếp cận với Ji Yeon. Chỉ cần một kẻ nào ngoan cố không xem mệnh lệnh của hắn có tí gram nào thì chắc chắn kẻ đó sống sẽ không được yên bình mà muốn chết đi cũng chẳng xong. Cũng bởi vì sự đe dọa đó của vị Chúa vùng Fairytale này mà Ji Yeon bị mọi người cô lập.

Nhìn Ji Yeon bây giờ Jin Ki thật sự cảm thấy thương nó quá! Lần đầu tiên gặp mặt, ấn tượng của anh với cô bé này là sự linh hoạt, nụ cười tươi tắn mà muôn phần dễ mến của nó. Còn bây giờ, anh chỉ thấy được một Park Ji Yeon ít cười, ít nói và nhiều lúc lại thơ thẩn như người mất hồn...

- Ji Yeon này! Sắp tới là lễ hội hóa trang đấy, cậu có cùng muốn cùng tham gia với bọn mình không? - So Hee hỏi.

- Không biết! Nhưng có lẽ là tôi sẽ không tham gia. - Ji Yeon trả lời, tay vẫn mân mê những cánh hoa Diên Vĩ trắng.

- Hử? Tại sao? - So Hee thắc mắc.

- Không có lí do gì cả... chỉ là tôi không hứng thú.

- Hừm, không hứng thú? - Đến lượt Tae Min lên tiếng.

- Phải! Không hứng thú! - Ji Yeon lập lại với vẻ mặt vô cảm.

- ...

Sau câu trả lời của Ji Yeon, mọi người chỉ biết im lặng mà nhường lại không gian cho những cơn gió nhẹ thổi qua. Không ai không biết Ji Yeon đang nghĩ gì, nhưng để cho con bé cứ ủ rủ lãnh đạm mãi như thế này cũng không phải là cách hay. Phải chi họ có thể... mở ra cánh cổng về thế giới loài người...

Không gian im lặng không được bao lâu thì một tiếng nói vang lên khiến mọi người phải ngoái đầu lại nhìn.

- Cho dù không hứng thú thì em cũng phải đi! Đó là mệnh lệnh của tên “hỗn đãn” kia đấy! - Vừa nói Kevin vừa đi đến chỗ bọn Ji Yeon ngồi với vẻ mặt hầm hầm chả mấy vui vẻ gì.

- Mệnh lệnh? Tại sao em phải nghe theo? - Ji Yeon hờ hững cười nhạt.

- Em phải nghe theo dù có muốn hay không! - Kevin lại tiếp tục.

- Vậy sao? Nhưng thật là chẳng muốn chút nào. - Vẫn nụ cười nhàn nhạt trên môi, Ji Yeon trả lời nhưng mắt vẫn chẳng buồn nhìn lấy đối phương một cái.

- Ji Yeon này, anh có một câu muốn nói với em đây. Dù thật sự là anh cũng chả muốn em nghe theo cái mệnh lệnh của cái tên chết tiệt kia nhưng mà... Lửa nguy hiểm lắm, em đừng đùa với nó! - Những ngôn từ cuối cùng trong lời nói của Kevin nhẹ dần như thể chỉ một cơn gió nhẹ thôi cũng có thể thổi bay mất đi những thanh âm đó.

- Ừm... em biết rồi! Mọi người, em về trước nhé! Ji Eun, đi cùng tớ!

Cúi nhẹ đầu chào mọi người rồi Ji Yeon nhanh chóng nắm lấy tay Ji Eun kéo đi trước những ánh mắt cảm thông của tất cả mọi người trong lâu đài mà con bé đi ngang qua giành cho mình.

Vừa vào trong phòng, Ji Yeon nhanh chóng thả mình lên giường nằm sấp lại để mặt úp vào bên trong chiếc giường.

Cảm thông ư? Con bé không cần! Nó không phải là một kẻ khốn khổ để cần sự cảm thông của mọi người dành cho mình. Nếu muốn cảm thông thì mọi người nên đi mà cảm thông cho cái tên “chết tiệt” kia thì hơn. Hắn nghĩ hắn là ai nào? Vua của Fairytale? Ừ thì hắn là vua của Fairytale đấy! Mọi người trong vương quốc phải bắt buộc nghe lời hắn là lẽ đương nhiên. Nhưng còn nó là Park Ji Yeon, nó không phải là người dân nơi đây. Mặc kệ nó có phải là Fairy hay không nhưng có một điều chắc chắn là nó là công dân của Đại Hàn dân Quốc. Vì thế đừng nghĩ nó cũng sẽ như bao người khác, cũng sẽ ngoan ngoãn nghe lời hắn như một con búp bê.

Cô lập? Mọi người nghĩ nó không biết lí do vì sao mà đùng một cái nó bị cô lập à? Nó đâu phải là một đứa trẻ lên ba để người ta dắt mũi. Chả qua là thuận miệng nên nó mới hỏi Jin Ki về sự lạnh nhạt của mọi người đối với mình thôi, mọi chuyện nó đã hoàn toàn được biết bởi sự thành thật và ngây thơ của cô Thần Lùn Ahn So Hee. Thế nhưng có một điều mà So Hee không biết vì sao tự dưng vị vua “đáng kính” của bọn họ lại ra cái lệnh cấm “khó hiểu” như vậy... Đó có thể xem là một sự trừng phạt hết mức “trẻ con” không nhỉ?

Nhếch mép cười lạnh, Ji Yeon lại bật dậy đi thẳng ra ngoài trước ánh mắt khó hiểu của Ji Eun. Mặc kệ mọi người xung quanh, mọi lời bàn tán xì xầm, Ji Yeon nhanh chóng đi thẳng đến thư viện - nơi làm việc của JongHyun.

Vừa bước vào thư viện, việc đầu tiên mà Ji Yeon làm là đứng khựng lại và sững sờ với sự “khổng lồ” của nó. Quả thật thì đây là lần đầu tiên mà con bé nhìn thấy thư viện của lâu đài. Nó to và đẹp hơn rất nhiều so với những phòng sách bình thường mà Ji Yeon từng được thấy khi còn ở bên thế giới loài người. Kiến trúc tại căn phòng này rất đặc sắc, hầu như sách chiếm gần hết tất cả diện tích của nó. Ở giữa của mỗi kệ sách đều chừa một khoảng cách vừa đủ để cho người đi lại. Phía trước của hai kệ sách thì luôn luôn có một cánh cửa được dính liền với chiếc kệ. Còn tận sâu bên trong căn phòng thì là nơi để cho mọi người đọc sách.

Cứ thế mà Ji Yeon đứng thừ người ngắm nhìn cấu trúc vừa cổ điển lại còn rất sang trọng của căn phòng. Mãi cho đến khi một vật khác thu hút ánh mắt của con bé khỏi sự xinh đẹp của căn phòng. Đó chính là một người con trai với mái tóc màu vàng óng hơi rối đang mặc trên người một bộ trang phục toàn trắng tạo cho người khác nhìn vào vừa có cảm giác khá bê bối mà lại rất dễ chịu từ người con trai đó. Mà người con trai đó thì lại không ai khác chính là vị Chúa của Fairytale - Kim Jong Hyun.

Vẻ ngoài của Jong Hyun trong có vẻ khá là hào nhoáng, thế nhưng Ji Yeon bị thu hút ánh nhìn không phải là vì vẻ đẹp không tì vết ấy mà là chiếc kính thuốc đang hiện diện trên gương mặt nam tính kia. Cận là một việc rất đỗi bình thường đối với Ji Yeon, vì khi còn ở thế giới kia, chả nhớ là nó có bao nhiêu người bạn bị cận nặng và phải đeo những chiếc kính dày cộm. Nhưng việc đáng để nó chú ý ở đây là chiếc kính thuốc cổ điển luôn được ưa chuộng trong những thước phim của thập niên 70 lại đang được JongHyun cho xuất hiện trên gương mặt mình. Trông Jong Hyun có vẻ già đi chừng chục tuổi với chiếc kính thuốc đó.

Và thế là Ji Yeon cứ việc đứng ngẩn ra nhìn Jong Hyun cùng chiếc kính cho đến khi giọng nói của “kẻ đáng ghét kia” mang nó quay về với thực tại.

- Đứng đó thừ người ra làm cái gì? Lại đây! - Jong Hyun nói nhưng mắt vẫn dán vào quyển vở.

- ... - Không trả lời, Ji Yeon chỉ lặng lặng bước đến.

- Ngồi xuống đi! - Jong Hyun tiếp tục nói khi Ji Yeon đứng đối diện hắn.

- ... - Lại im lặng, con bé chỉ ngoan ngoãn nghe lời hắn ngồi xuống.

Cứ thế Ji Yeon ngồi im lặng mà chăm chú nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Jong Hyun khi đọc sách, mà Jong Hyun cũng thế, cũng không màng đến sự xuất hiện của Ji Yeon và tiếp tục đọc nốt phần còn lại của quyển sách, cho đến khi quyển sách được đóng lại thì cũng chẳng có một câu nói nào cất lên giữa cả hai. Ngước lên nhìn Ji Yeon, ánh mắt hai người cứ thế mà giao nhau, không chớp mắt lấy một cái, Ji Yeon vẫn như cũ, vẫn chăm chăm nhìn Jong Hyun.

Hai phút nữa lại trôi qua mà đối phương vẫn không có bất kì một động tĩnh gì khiến kẻ còn lại nhất thời khó hiểu. Đứng dậy, Jong Hyun chồm người qua bên kia áp sát gương mặt của mình vào Ji Yeon. Khoảng cách của hai người bây giờ có thể nói là vừa an toàn nhưng lại rất nguy hiểm. Chỉ cần 2 xentimet nữa thôi là có thể sẽ gây ra một cuộc chạm môi giữa hai người.

- Không phải ngươi đến để nói chuyện với ta sao? - Jong Hyun khẽ hỏi, khoảng cách vẫn giữ y như cũ.

- Đúng vậy! - Ji Yeon chớp mắt nói.

- Vậy tại sao cứ ngồi im lặng? Ngươi kiên nhẫn đến thế ư?

- Ngươi nghĩ ta như vậy thật sao?

- Ý ngươi là...? - Jong Hyun khẽ nhíu mày.

Ngay lập tức Ji Yeon đứng dậy và tạo ra sự va chạm giữa bờ môi của nó và JongHyun. Ban đầu thì JongHyun hơi ngạc nhiên nhưng ngay sau đó thì đứng im chờ xem hành động to gan tiếp theo của “con cừu non” này. Ji Yeon cũng hơi giật mình bởi không biết khi nào mà gan con bé to đến như vậy. Nhưng chuyện cũng đã trót làm rồi thì phải làm cho tới cùng, vậy là Ji Yeon vẫn tiếp tục giữ nguyên tư thế và nhắm chặt đôi mắt. Tuy chỉ là cái chạm môi bình thường nhưng cũng đủ khiến nó có cảm giác như một luồng điện chảy qua trong người, và còn một điều khiến nó kinh động hơn, đó chính là... hình như nó nhớ đôi môi này thì phải?

Nhìn “con cừu ngốc” đang nhắm mắt mà đặt môi lên môi mình khiến Jong Hyun bất giác phải nhếch môi lên tạo thành một nụ cười. Đưa hai tay lên giữ lấy gương mặt nhỏ nhắn của Ji Yeon, Jong Hyun khẽ dùng lưỡi tách môi nó ra để chính mình hôn cho “con cừu ngốc” kia một trận “nên thân” để sau này còn chừa mà không dám đùa với sói. Đến khi hai cánh môi rời ra cũng là lúc Ji Yeon thở lấy thở để.

- Hừ... ngươi... đâu có cần... lấy hết khí trong buồng phổi của ta... như vậy! - Vừa mắng Ji Yeon vừa thở.

- Để xem ngươi còn muốn đùa với ta?! - Jong Hyun nhìn chằm chằm lấy gương mặt ửng đỏ của con bé.

- Hư... Không còn muốn đâu! - Ji Yeon lắc đầu nguầy nguậy.

- Thế sao? Giờ muốn nói gì thì nói đi! - Jong Hyun cười nhẹ với câu trả lời cùng phản ứng của nó. Tròn mắt với nụ cười nhẹ của hắn, Ji Yeon bất chợt cảm thấy ngực mình hẫng đi một nhịp.

- Ta nghĩ... Hình như ta... bị đau tim?!


---oOo---


- Giúp... không giúp... giúp... không giúp... giúp... không giúp...

Ở dưới một gốc cây Tử Đằng có một kẻ cứ lảm nha lảm nhảm một mình rồi chốc chốc lại vung tay lên làm rối tung mái tóc đen ngắn vốn rất gọn gàng của mình. Xong rồi thì lại nhăn nhó suy nghĩ như thể là đang có quyết định gì đó to lớn lắm. Đã thế lại còn đưa ngón tay cái lên miệng mà... cắn cắn y chang một đứa bé khiến người khác nhìn vào mà phải... giật mình?! Và cái kẻ đó thì cứ việc thì thầm một mình mà không thèm để ý đến mọi việc diễn ra xung quanh, bởi vậy mà kẻ đó đã không thấy được có một ánh mắt đang nhìn mình trân trân y như người ngoài hành tinh.

- Ngươi đang lảm nhảm cái gì mà cứ giúp với không giúp vậy?

Giọng nói của một cô gái vang lên khiến kẻ đó giật mình rồi hớt ha hớt hải nhìn xung quanh để tìm chủ nhân của giọng nói. Thế nhưng cứ nhìn hoài nhìn mãi mà vẫn không nhìn thấy hình ảnh của chủ nhân giọng nói kia nên nhất thời kẻ đó đâm ra quạu.

- Này! Eun Jung! Ở đâu xuất hiện đi!

- Đây nè! Ta ở trên đây! - Eun Jung nói, đồng thời trèo từ trên cây xuống.

- Làm gì ở đây? - Kẻ đó lườm hỏi.

- Ngồi rình ngươi! - Eun Jung nhún vai trả lời.

- ... *trừng mắt*

- Oái! Ta đùa thôi, mà Choen Dong này, dạo này ta thấy ngươi hình như là có vấn đề đúng không? *mọc tai cáo*

- Gì? Vấn đề gì? *nhăn mặt*

- Choen Dong... *cười* Đang bị “đau tim” à? *đuôi cáo xuất hiện*

- Đau tim cái gì mà đau tim, vớ vẩn!

Choen Dong nạt Eun Jung một câu rồi quay mặt sang chỗ khác. Nhưng mà Choen Dong à, quay thì quay thế thôi chứ cái tai của anh đã bán đứng chủ nhân nó rồi đấy! Vành tai Choen Dong đỏ lên khiến cho Eun Jung đứng phía sau phút chốc lại thấy... muốn chọc.

- Này! Ngươi thật sự là đang bị bệnh tim đúng không? Ngươi không trả lời tức là đúng rồi nhé! Ôi... tin đồn về vị Vua vốn không thích con gái của Fairytale bị “búp bê” của mình làm cho “lên thác xuống ghềnh” còn chưa dứt thì sắp có một tin đồn mới cũng giật gân chả kém. Đó chính là Park Choen Dong, Yêu Tinh lạnh lùng khét tiếng của Fairytale đang bị... ưm... ưm...

Eun Jung chưa nói hết những từ cuối cùng thì một bàn tay bụm miệng cô lại khiến cô không thể nói được.

- Yah! Eun Jung! Ngươi có tin là ta cắt cái lưỡi của ngươi không hả??? Bệnh tim cái gì mà bệnh tim! - Choen Dong quát.

Nghe Choen Dong quát, Eun Jung im lặng nhìn cậu trân trân hồi lâu rồi một lát sau đó cô giãy giụa kéo tay Choen Dong ra.

- Ừ thì không phải “bệnh tim”... mà là bị “cảm” thôi ha! - Eun Jung nói rồi lùi lại vài bước khi thấy mặt Choen Dong ngày càng đỏ.

- Không có bệnh tim hay... bị cảm gì hết á! Ngươi... ngươi mà còn nói nhảm nữa là... là ta cắt lưỡi ngươi thật đấy! - Choen Dong lúng túng.

- Xùy! Ngươi tưởng ta sợ à? Nè ha, có thì nói có đi ha, đừng có mà giấu ha. Sau này mà tìm ta hỏi là ta không có trả lời đâu ha.

Cảm thấy “lời thông báo” của Eun Jung hình như sẽ có ngày mình vướng phải nên Choen Dong chỉ im lặng mà suy ngẫm. Cùi đầu cắn cắn móng tay rồi lại ngước lên nhìn Eun Jung với vẻ khó xử. Sau 5 phút lặp lại việc cúi đầu cắn móng tay và ngẩng đầu lên như một sự tuần hoàn, cuối cùng Choen Dong cũng quyết định được: Đó là thú thật với Eun Jung.

- Được rồi! Thật sự thì ta cũng chả biết là ta như thế nào nữa nhưng gần một tháng nay kể từ hôm “người ta” cho ta giỏ bánh tự tay làm thì mỗi lần mà thấy người ta là ta cứ hồi hộp lung túng như thế nào đấy!

- Sao? NGƯỜI TA cho ngươi giỏ bánh? Người ta nào mà... đáng yêu dữ vậy? Thế ngươi có nhận không? - Eun Jung tỏ ra ngạc nhiên.

- Ban đầu thì ta hất tung giỏ...

- Cái gì? Hất tung?? Tiêu đời ngươi rồi!

Choen Dong chưa kịp nói hết câu thì Eun Jung đã nhảy vào.

- Ừ thì... ban đầu là ta hất tung nhưng sau đó thì ta nhận rồi mà! - Choen Dong nhăn mặt nói.

- Ủa? Là sao không hiểu! Ngươi nói rõ lại coi!

- Ngươi ngồi xuống đây rồi ta kể cho ngươi nghe! Tất cả là như vầy nè...

Thế là Eun Jung cùng Choen Dong ngồi bẹp xuống gốc cây Tử Đằng để mà nghe lại “nguyên nhân” làm cho Choen Dong có khả năng bị “bệnh tim”. Sau khi biết được sự tình thì cuối cùng Eun Jung cũng đã hiểu vì sao mà dạo gần đây Choen Dong cứ là lạ. Thật chất thì ban đầu cô chỉ toan chọc cậu ta thôi mà đâu ngờ... đúng thiệt!

- Rồi rồi! Vậy là chỉ vì “người ta” khóc mà ngươi tự dưng mềm lòng và sau đó là mỗi lần người ta đến gặp ngươi thì ngươi luôn luôn cảm thấy rất lạ và lúng túng? - Eun Jung hỏi.

- Ừm! - Choen Dong gật gật đầu.

- Vậy thì đúng là ngươi không chỉ bị “bệnh tim” mà là “bệnh nan y” rồi đó! - Eun Jung kết luận.

- Cái gì mà nan y? - Choen Dong trợn tròn cặp mắt.

- À, à không! - Eun Jung lắc đầu xua tay cười cười nói với biểu tình trên mặt của Choen Dong.

- Hừ! *lườm*

- Đừng có nhìn ta kiểu đó. Mà người ta đó là ai vậy? Nàng Yêu Tinh nào mà may mắn lọt vào mắt xanh của ngươi thế?

- ...

Không trả lời, Choen Dong chỉ im lặng trước câu hỏi của Eun Jung. Trả lời sao được khi mà “người ta” đó không phải là Yêu Tinh mà là Thần Lùn cơ chứ! Đã thế lại còn là Thần Lùn đã có đối tượng. Mà đối tượng thì không phải ai khác mà chính là người đứng đầu bộ tộc Yêu Tinh - Tempo. Đó chưa kể đến việc giữa Yêu Tinh, Thần Lùn và Fairies có mối bất hòa chưa được giải quyết. Thế thì làm sao mà nói ra được “người ta” đó là ai chứ!

- Sao? Là ai? Sao ngươi không trả lời? - Eun Jung nôn nóng trước sự im lặng của Choen Dong.

- Này thì vừa vừa thôi nha, ngươi có cần phải hỏi chi tiết đời tư của ta vậy không hả? - Choen Dong nạt.

- Xùy... không nói thì thôi! - Eun Jung trề môi trả lời.

Choen Dong không nói tiếp, chỉ ngồi im lặng một hồi lâu rồi nhìn lên bầu trời. Như phát hiện một thứ gì đó, cậu nhanh chóng đứng lên và đồng thời cũng kéo Eun Jung dậy.

- Làm cái gì vậy? - Cô nhíu mày hỏi.

- Làm gì là làm gì? Ngươi về đi, ngồi ở đây làm gì?

- Ủa? Lạ nha, ta thích! Ngươi ngồi được ta thì không à?

- Ngươi!

- Ta thì làm sao? Vui thì ngồi kể chuyện cho nghe, buồn thì đuổi đi. Ngươi nghĩ ta là con nít á hả? - Eun Jung nổi giận.

- Được rồi, được rồi! Ta không cãi với ngươi nữa. Ta xin ngươi đấy, về đi mà! - Choen Dong nhường một bước.

- Không đi là không đi!

- Yah! Ngươi...

- Choen Dong, ta đến rồi đây!

Lời nói chưa kịp dứt thì một giọng nói trong veo khác át hẳn Choen Dong.

Tò mò nhìn về phía phát ra tiếng nói kia, Eun Jung nhất thời “hồn lìa khỏi xác”. Lí do khiến Eun Jung “hồn lìa khỏi xác” rất là đơn giản, đó là bởi vì chủ nhân của tiếng nói chính là Ahn So Hee, cô Thần Lùn luôn luôn bám theo Tempo và lại rất rất là mè nheo. Đã thế trong câu nói vừa rồi là gì nhỉ? Phải rồi, chính là: “Choen Dong, ta đến rồi đây!”, không lẽ “người ta” mà Choen Dong nói chính là So Hee? Sau vài phút, cuối cùng linh hồn của Eun Jung cũng đã quay trở lại với thể xác của mình. Quay sang nhìn Choen Dong thì lại thấy cậu ta đang vuốt mặt mình một cách đau khổ và Eun Jung đã hiểu rằng suy nghĩ của mình đã đúng.

- Choen Dong à, ngươi thảm rồi!


---oOo---

- Ngươi bị đau tim? Chẳng lẽ bị bệnh? - Jong Hyun nhăn nhó bởi câu nói của Ji Yeon.

- Ngươi... ngươi đúng là... Hức... hức... - Đang nói giữa chừng tự dưng Ji Yeon bật khóc khiến hắn ngạc nhiên.

- Này! Ngươi bị đau ở đâu à? - Jong Hyun nhanh chóng đi đến bên cạnh con bé hỏi.

- Đúng! Hức... ta rất đau... hức... là đau ở đây nè! - Nó vừa khóc vừa đặt tay lên ngực trái mình.

- Được rồi, trước tiên ngươi nín đã! - Hắn luýnh qua luýnh quýnh lau nước mắt Ji Yeon bằng đôi bàn tay thô ráp của mình.

- ...

Không trả lời, Ji Yeon chỉ cúi mặt lẳng lặng gạt đi những giọt nước mắt nóng hổi của mình rồi nắm lấy bàn tay Jong Hyun đang đặt trên mặt nó và tiếp tục thút thít. Nhìn Ji Yeon cứ khóc như vậy, bất chợt hắn cảm thấy rất khó chịu. Bàn tay con bé nắm lấy tay hắn mang đến một cảm giác ấm áp lạ thường. Ngồi lên một chiếc ghế đặt gần đấy, Jong Hyun kéo Ji Yeon ngồi lên trên đùi mình, quay lưng lại với hắn.

Hành động bất ngờ của hắn khiến Ji Yeon ngạc nhiên mở to mắt ra nhìn. Nhìn đôi mắt ngấn nước đang cố mở to ra khiến hắn cảm thấy thật đáng thương.

- Bây giờ ngươi nói xem, vì sao lại đau ở đây? - Một tay ôm lấy eo con bé để phòng khi nó ngã, tay khác để lên ngực trái hỏi.

- Tại... có kẻ ngu ngốc... làm ta đau... - Ji Yeon cúi đầu xuống mắng.

- Hửm? Tại sao kẻ đó lại làm đau ngươi được? - Hắn nhíu mày hỏi.

- Ưm... Tại vì... - Con bé mím môi không biết có nên nói hay không?

- Sao nào? Tại vì sao? - Vừa hỏi, Jong Hyun vừa kéo sát nó vào người hơn.

- Tại vì kẻ đó bảo ta quá đáng trong khi chính kẻ đó là người có hành động tệ trước. Kẻ đó nói những điều lăng mạ ta, đã vậy sau đó kẻ đó còn khiến cho tất cả mọi người cô lập ta. Nhưng những việc đó ta không quan tâm, những việc đó không có làm đau ta, mà ta đau là vì kẻ đó bảo ta chỉ là... búp bê giải trí chứ không phải búp bê để yêu thương! - Những từ cuối Ji Yeon nói nhỏ đi như chỉ để cho chính bản thân nghe được.

Nghe được câu trả lời của Ji Yeon, lúc đầu Jong Hyun đã sắp nổi nóng vì cho rằng đây là “lời buộc tội”, nhưng rất nhanh sau đó hắn lại phát hiện ra chính mình đã gây ra cho con cừu non này một sự đả kích. Cười nhẹ, Jong Hyun dựa hẳn cằm mình lên trên bờ vai nhỏ nhắn của Ji Yeon.

- Thế ra là ngươi đang đổ hết lỗi cho “kẻ đó” vì căn bệnh “đau tim” này à? - Hơi thở của hắn cùng lời nói phà vào cổ Ji Yeon khiến con bé phải rụt cổ lại.

- Vậy ngươi cho là “kẻ đó” đúng? - Giọng nó có một tia hờn dỗi.

- Có lẽ là như vậy! - Dứt lời, hắn vùi mặt vào sâu trong cổ Ji Yeon vì hương thơm trên da thịt nó rất giống với trẻ con, khiến hắn thích thú muốn “nhấm nháp”.

- J... Jong Hyun... - Hành động của hắn khiến nó cảm thấy nhột nhạt.

- Thật sự ra thì “kẻ đó” vốn rất nóng tính, cho nên ngươi mới bị “kẻ đó” đối xử như vậy. Về việc ngươi bị cô lập cũng là bởi “kẻ đó” lo cho ngươi. Lỡ như người khác phát hiện ra thân phận của ngươi thì làm sao? Lúc ấy “kẻ đó” không bên cạnh ngươi, ngươi mà gặp bất trắc gì “kẻ đó” sẽ đau lòng lắm đấy. Còn việc mà “kẻ đó” nói ngươi chỉ là búp bê giải trí thì lúc đó là vì “kẻ đó” đang giận thôi. Chứ “kẻ đó” làm sao mà không yêu thương một con búp bê như thế này được? - Hắn giải thích trong khi mặt vẫn còn vùi trong cổ Ji Yeon.

- Ngươi... nói thật chứ? - Tim nó đập ngày một nhanh khi nghe lời giải thích từ hắn.

- Không tin sao? - Jong Hyun xoay người nó lại để cả hai đối mặt nhau.

- ... - Ji Yeon chỉ cúi mặt gật gật cái đầu bé xíu thay cho câu trả lời.

Im lặng nhìn Ji Yeon hồi lâu, bất ngờ Jong Hyun nâng mặt nó lên rồi nhanh chóng đặt lên trên đôi môi anh đào một nụ hôn, quá bất ngờ nên Ji Yeon chỉ có thể trợn tròn cặp mắt ra nhìn, cho đến khi cảm giác đau từ môi dưới vì bị cắn truyền đến nó mới hoàn hồn rồi cố gắng đẩy Jong Hyun ra. Nhưng cố gắng chỉ là cố gắng khi hai cánh tay chống đẩy trước ngực hắn chẳng có một lực đẩy nào cho “ra hồn”. Và cuối cùng là không một tia phản kháng nào nữa đối với nụ hôn của Jong Hyun mà là tự nguyện. Hai cánh tay trắng nõn mềm mại vòng đến ôm lấy cổ hắn, cả hai cứ thế rượt đuổi nhau cho đến lúc Jong Hyun buông ra.

Nhìn đến gương mặt của con bé đang ửng đỏ mê người một phần vì ngượng, một phần vì sắp thiếu dưỡng khí khiến hắn vừa thấy thương mà lại còn vừa thấy buồn cười. Cánh tay ở dưới vùng eo của Ji Yeon vẫn không buông ra mà càng siết chặt vào. Jong Hyun cảm giác được mình dường như sắp bị đôi môi này làm cho nghiện đến nơi rồi. Cười khổ, Jong Hyun ơi là Jong Hyun, đúng là tự mình hại mình mà. Đang lan man suy nghĩ thì vòng tay ở trên cổ mình chợt siết lại, cả người Ji Yeon chồm về phía hắn. Áp sát môi tại vành tai Jong Hyun, con bé nói nhỏ.

- Jong Hyun, ta yêu ngươi, thật sự rất yêu...



Chữ ký của Bling Bling Takki

Làm quen với Bling Bling Takki


Sponsored content
Hiện:

Bài gửiTiêu đề: Re: [Long fic] Fairytale of me [update chap 8] [Long fic] Fairytale of me [update chap 8] - Page 2 286-1



Chữ ký của Sponsored content

Làm quen với Sponsored content

[Long fic] Fairytale of me [update chap 8]Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang
Trang 2 trong tổng số 2 trangChuyển đến trang : Previous  1, 2

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
SHINeeShow :: 

SHINee's fanfic heaven

-


Powered by phpBB & Version 2.0
Forumotion_ripped by vlt