SHINeeShow
Chào mừng các bạn đến với Forum S2 and SHINee!
Một chốn nhỏ để tình cảm của bạn bay xa cùng SHINee.
Nơi không bao giờ cho rằng tình cảm ấy là ảo,
nơi để bạn cùng giải bày bao cảm xúc chất chứa trong lòng,
và là nơi bạn được là chính bạn.
Với SHINeeShow và SHINee bạn là tuyệt vời nhất.Bởi chúng ta cùng là Shawol.
[Long fic] Fairytale of me [update chap 8] IndexqqDiễn đàn[Long fic] Fairytale of me [update chap 8] ShowrVietsub Show[Long fic] Fairytale of me [update chap 8] 51569228Vietsub MV/Performance[Long fic] Fairytale of me [update chap 8] NhatkiNhật kí Shawol[Long fic] Fairytale of me [update chap 8] Nhangoi4rum nhắn gởi[Long fic] Fairytale of me [update chap 8] HangosubteamHang ổ subber[Long fic] Fairytale of me [update chap 8] NewsfTin tức

Forum S2
:: Quên mật khẩu? ::

Auto Login
Chat S2[Off] - Online [?] Away [?]

[Long fic] Fairytale of me [update chap 8]Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Chuyển đến trang : 1, 2  Next
Tác giả

Bling Bling Takki
Bling Bling Takki
Hiện:

Scorpio
Tổng số bài gửi : 512
Chỉ số thành sao : 12
Join date : 07/11/2011
Age : 29
Đến từ : S2 - Bling's house
Bài gửiTiêu đề: [Long fic] Fairytale of me [update chap 8] [Long fic] Fairytale of me [update chap 8] 286-130/6/2012, 1:05 pm
[Long fic] Fairytale of me [update chap 8] 306201210423999



Author: Pin

Rating: PG-13

Disclaimer: Nhân vật trong truyện ko thuộc về ai cả.

Category: Viễn tưởng, tình cảm, vui buồn.

Pairings: Non-SA

Summary: Các bạn chắc đã được nghe kể về 1 thế giới thần tiên, nơi chỉ có những thần lùn, yêu tinh và các vị tiên. Nhưng tại đây, tôi xin được đưa mọi người đến với 1 câu chuyện thần tiên ở vùng Fairytale. Câu chuyện khác lạ về xứ sở thần tiên...

Status: On going.

Warning: Truyện chỉ mang tính giải trí. Ko thích có thể click back. NOT WAR!!!

Note: Sau khi xem clip V.V.I.P của Seung Ri (Big Bang), đùng 1 cái Pin có 1 cái ý tưởng quái dị cho cái fic mới toanh. Fic này sẽ khác với phong cách của các fic cũ. Fic này thuộc thể loại hoang tưởng, không có thật, và tất nhiên là cũng có 1 tí sự kì diệu như tên fic, “Fairytale of me” - Xứ Sở Thần Tiên của tôi. Truyện mang hơi hướng của truyện cổ tích “Alice lạc vào xứ sở thần tiên” (và tất nhiên là V.V.I.P của Seung Ri cũng có dựa theo cậu truyện đấy!). Nên có lẽ các bản sẽ cảm thấy nhàm, nhưng đừng vì phần đầu mà đánh giá những khúc sau của fic nhá.

P/S: Truyện Takki sưu tầm, đã đc sự cho phép của tác giả! Kể cả việc edit 1 vài chi tiết nhạy cảm.

Nguồn: http://forum.zing.vn/fanfiction/su-t...q/t682002.html


--------------------

Giới thiệu nhân vật:


[Long fic] Fairytale of me [update chap 8] 3062012104131798

Kim Jong Hyun (SHINee), 21 tuổi, cao 1,73 m. Là King của vùng Fairytale. Được sinh vào lúc 00:00 và mang mái tóc vàng kim. Tính tình lạnh lùng, ít nói, ít cười, rất nhường em trai, không thích bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài, chỉ thích giữ cho riêng mình. Đối xử với con gái rất tệ.


[Long fic] Fairytale of me [update chap 8] 3062012104225446

Kim Seung Hyun (Big Bang - Seung Ri), 21 tuổi, cao 1,74 m. Là Prince của Fairytale, em sinh đôi của Jong Hyun, ra đời vào ban ngày nhưng mang mái tóc đen huyền. Thích trốn đi chơi, đặc biệt là đến thế giới khác. Tính tình trái ngược hoàn toàn với Jong Hyun: hoạt bát, vui vẻ, thích là nói, không hề ngại ngùng, biết cách lấy lòng phái nữ.


[Long fic] Fairytale of me [update chap 8] 58201224555905

Park Ji Yeon (T-ara), 18 tuổi, cao 1,67 m. Mặc dù đã lớn nhưng vẫn tin vào những câu chuyện thần tiên. Rất sợ ma nhưng vẫn nghiện xem phim ma.


[Long fic] Fairytale of me [update chap 8] 3062012104145457

Lee Ji Eun (I.U), 18 tuổi, cao 1,62 m. Bạn thân với Ji Yeon từ trung học, nổi bật bởi vẻ ngoài xinh xắn. Tính cách thất thường, muốn khóc lúc nào cũng được, vừa khóc xong lại có thể bật cười như chưa có gì xảy ra.


[Long fic] Fairytale of me [update chap 8] 3062012104244214

Kevin (U-Kiss), 20 tuổi, cao 1,78 m. Bạn của Ji Yeon và Ji Eun, rất thích chọc giận Ji Yeon, sở hữu một gương mặt baby. Tính tình thì... được xem như một thành phần cá biệt trong trường nhưng được cả tá người hâm mộ.


[Long fic] Fairytale of me [update chap 8] 3062012104151689

Lee Jin Ki (SHINee - Onew), 22 tuổi, cao 1,77 m. Là một trong Tứ Thần Tộc, rất thân với Jong Hyun, Lee Joon và hai thần lùn Ki Bum, Tae Min. Tính tình hiền lành, thân thiện, hay cười.


[Long fic] Fairytale of me [update chap 8] 306201210414456

Lee Hong Ki (FT Island), 21 tuổi, cao 1,76 m. Là một Thần Tộc như Jin Ki. Tính tình hiền lành, hay cười, nhưng sở hữu gương mặt lạnh lùng khiến người khác cảm thấy khó gần nên không có bạn.


[Long fic] Fairytale of me [update chap 8] 3062012104141976

Lee Joon (MBLAQ), 23 tuổi, cao 1,8 m. Là thành viên của Tứ Thần Tộc. Chỉ thân thiết với Jong Hyun và Jin Ki. Tính tình kì quặc, khó đoán, có những cử chỉ quan tâm rất lạ.


[Long fic] Fairytale of me [update chap 8] 27201214855525

Kwon Ji Young (Big Bang - G_Dragon), 23 tuổi, cao 1,7 m. Thành viên cuối cùng của Tứ Thần Tộc, thân cận nhất với Seung Hyun. Tính tình bí ẩn.


[Long fic] Fairytale of me [update chap 8] 3062012104133247

Kim Ki Bum (SHINee - Key), 20 tuổi, cao 1,79 m. Thần Lùn đứng đầu dễ thương. Rất thù bọn Yêu Tinh, đặc biệt là Tempo. Rất thích Jong Hyun.


[Long fic] Fairytale of me [update chap 8] 3062012104235449

Park Hyo Min (T-ara), 22 tuổi, cao 1,67 m. Một Thần Lùn khá đáng yêu, rất quan tâm đến Eun Jung nhưng luôn bị hắt hủi.


[Long fic] Fairytale of me [update chap 8] 3062012104122932
Ahn So Hee (Wonder Girls), 19 tuổi, cao 1,66 m. Một nữ Thần Lùn khác, bản tính lương thiện. Rất mến Tempo nhưng lại bị anh căm ghét.



[Long fic] Fairytale of me [update chap 8] 306201210422877

Lee Tae Min (SHINee), 18 tuổi, cao 1,77 m. Nhỏ nhất trong các Thần Lùn, sở hữu khuôn mặt đáng yêu như con gái nên rất hay bị trêu.


[Long fic] Fairytale of me [update chap 8] 47201211342872

Park Choen Dong (MBLAQ - Thunder), 22 tuổi, cao 1,81 m. Là một Yêu Tinh máu lạnh, ghét kẻ nào là giết kẻ nấy, không hề sợ bất cứ ai.


[Long fic] Fairytale of me [update chap 8] 3062012104129685

Ham Eun Jung (T-ara), 22 tuổi, cao 1,67m. Yêu Tinh nữ duy nhất, khá ác như Choen Dong và Tempo.


[Long fic] Fairytale of me [update chap 8] 306201210432776

Ham Yo Seob (B2ST), 21 tuổi, cao 1,74 m. Một nhóc Yêu Tinh rất đáng yêu. Không như các anh chị, Yo Seob là Yêu Tinh hiền lành nhất. Rất thích Hong Ki nhưng không dám đến gần vì vẻ mặt lạnh như băng ấy.


[Long fic] Fairytale of me [update chap 8] 27201214854266

Choi Tempo (Big Bang - T.O.P), 24 tuổi, cao 1,8 m. Lạnh lùng, khát máu nhất trong 4 Yêu Tinh. Lớn nhất nhà, mặc dù rất ghét Tứ Thần Tộc và bọn Thần Lùn nhưng lại khá thân thiết với Seung Hyun.


[Long fic] Fairytale of me [update chap 8] 3062012104127872

Choi Min Ho (SHINee), 20 tuổi, cao 1,86 m. Ác Thần, một trong những tay sai đắc lực của Quỷ Vương, nhưng lại có cảm tình với Tae Min. Tuy nằm trong diện Ác Thần nhưng lại cực nhắng.


[Long fic] Fairytale of me [update chap 8] 3062012104245417

Yang Seung Ho (MBLAQ), 24 tuổi, cao 1,76 m. Ác Thần.


[Long fic] Fairytale of me [update chap 8] 306201210428648

Lee Ki Kwang (B2ST), 21 tuổi, cao 1,74 m. Ác Thần.


[Long fic] Fairytale of me [update chap 8] 9720120450848

Kim Jong Ho (SHINee - Jong Hyun), 28 tuổi, cao 1,8 m. Quỷ Vương.



--------------------

***
Cấp bậc: Trong Fairytale tồn tại ba giai cấp là Hoàng Tộc, Yêu Tinh và Thần Lùn. Đứng đầu Hoàng Tộc là King, tiếp theo là Prince và cuối cùng là Tứ Thần Tộc. Các Thần Lùn và các vị Fairies rất thân thiết, nhưng bọn Yêu Tinh luôn luôn mang trong lòng sự thù hận hai phía đó. Và sự hận thù đó cũng bắt nguồn từ cuộc hoảng loạn 18 năm trước...

*** Quy định về màu tóc: Bọn Yêu Tinh tóc luôn luôn mang màu đen, Thần Lùn chỉ mang màu tóc nâu. Còn trong Hoàng Tộc, tùy giờ ra đời mà mỗi người mang màu tóc khác nhau. 00:00 tóc đen, 00:03 tóc bạch kim, ... Tuy nhiên, màu tóc của Jong Hyun và Seung Hyun lại khác với quy định này. Vì thế, Jong Hyun với mái tóc vàng kim sẽ mang một sức mạnh rất lớn và có đôi cánh. Đối với Hoàng Tộc, rất hiếm ai mang màu tóc đen như Seung Hyun, vì người đó thường mang trong mình sức mạnh hắc ám như Yêu Tinh. Đó cũng là lý do Tempo không căm ghét Seung Hyun như những người khác.



Chữ ký của Bling Bling Takki

Làm quen với Bling Bling Takki



Được sửa bởi Bling Bling Takki ngày 29/9/2012, 11:15 pm; sửa lần 9.

Bling Bling Takki
Bling Bling Takki
Hiện:

Scorpio
Tổng số bài gửi : 512
Chỉ số thành sao : 12
Join date : 07/11/2011
Age : 29
Đến từ : S2 - Bling's house
Bài gửiTiêu đề: [Long fic | Non-SA] Fairytale of me - Chap 1 [Long fic] Fairytale of me [update chap 8] 286-130/6/2012, 1:42 pm

Chap 1:


[Long fic] Fairytale of me [update chap 8] 3062012104125217



The Key And The Fairytale



--------------------








Tôi đang đứng trước một cánh cửa gỗ được sơn một màu đỏ dịu trơn láng. Tính tò mò trỗi dậy, không thèm quan tâm tôi đang ở đâu, tôi muốn biết có gì ở đằng sau cánh cửa ấy. Hé mắt dòm que cái lỗ khóa nhỏ, nhưng bên trong tối om, tôi chả thấy được gì. Đột nhiên, nhận ra trong tay mình có một vật nằng nặng, tôi nhìn xuống. Là chiếc chìa khóa to bằng vàng. Tôi thử tra nó vào ổ khóa trên cánh cửa và vặn. Thật ngạc nhiên. Cánh cửa mở ra sau một tiếng rắc của ổ khóa.

Bên trong là một nơi rất lạ, rất sang trọng. Có rất nhiều người đang cùng nhau nhảy múa, hòa mình vào tiếng nhạc du dương. Ánh mắt tôi lướt nhanh, rồi dừng lại ở một người. Một người rất đặc biệt, nổi bật lên tất cả, mặc một bộ veston màu trắng rất đẹp. Anh ta đang say sưa múa theo điệu nhạc, và tất cả đang vây quanh lấy anh ta. Rồi, anh ta hát. Giọng hát ấm áp, trong veo, làm xúc động lòng người. Tôi như ngẩn cả người ra chỉ để nghe giọng hát ấy.

Chợt, anh nhìn tôi. Anh đã phát hiện ra tôi, một con bé 13 tuổi đang đứng lấp ló ở ngoài cửa. Tim tôi đập nhanh, ánh mắt của anh thật sự rất cuốn hút.

Có tiếng người đang bước đến, rất gần. Tôi hoảng sợ khép cánh cửa lại rồi bỏ chạy. Tại sao tôi lại sợ? Chẳng biết nữa, tôi cứ thế mà chạy đi thôi.

Chạy mãi, chạy mãi. Cuối cùng tôi mới phát hiện ra mình đã lạc đường, nhưng tiếng bước chân vẫn dồn dập phía sau. Nhìn quanh, tôi đẩy mạnh một cánh cửa. Và nó mở ra. Căn phòng sáng sủa, tinh tươm, nhưng lại trống rỗng. Chính giữa căn phòng chỉ có độc một cái bàn được làm bằng pha lê trong suốt. Trên bàn chỉ có một cái lọ thủy tinh nhỏ chứa một loại nước màu trắng đục.

Tôi bước đến gần, cầm cái lọ lên. Các giác quan của tôi căng ra, thôi thúc tôi hãy uống nó. "Chỉ một chút chắc không sao đâu!" Nghĩ thế, tôi mạnh dạn đưa lọ nước kì lạ lên miệng, và uống sạch. Vài giây sau, tôi ngạc nhiên nhận thấy sự biến đổi của cơ thể. Tôi đã trở thành một thiếu nữ trưởng thành.

Chợt nhớ ra mình phải về nhà, tôi bước ra khỏi căn phòng đó, và bước đi, đi mãi. A! Phía trước có một cánh cửa lớn! Chắc là đường ra khỏi đây. Tôi chạy nhanh về phía đó, nhưng bỗng dưng xung quanh tôi xuất hiện rất nhiều người lạ mặt mặc đồ màu đen. Họ tiến chầm chậm về phía tôi. Họ muốn bắt tôi!

Rồi, anh từ đâu xuất hiện. Vẫn bộ veston màu trắng nổi bật. Anh hạ gục bọn chúng. Mỗi cú ra đòn, cơ thể anh uyển chuyển điêu luyện như đang múa. Anh không cần đánh chúng, anh chỉ né, khiến chúng tự đánh nhau. Thoáng chốc, tất cả đã nằm rạp dưới chân anh. Và anh tiến về phía tôi.

Anh đưa tôi đi đến một căn phòng lộng lẫy. Hàng vạn cây nến cháy bập bùng, mặt nước hồ tĩnh lặng khẽ gợn sóng, cánh hoa hồng rơi lả tả. Một khung cảnh lãng mạn chỉ dành riêng cho hai chúng tôi.

Anh quỳ xuống trước mặt tôi, chìa một cánh tay phải ra, mỉm cười dịu dàng nhìn tôi, chờ đợi. Tim tôi lại đập loạn nhịp, mặt dần ửng đỏ, tôi cũng chìa tay ra cho anh nắm. Anh nhẹ nhàng đặt môi mình lên bàn tay nõn nà của tôi, hôn một cách trân trọng. Mặt tôi càng được thể đỏ hơn nữa.

Anh ngước lên nhìn tôi, lại nở một nụ cười đáng yêu. Tim tôi đập tưng bừng, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Rồi anh đứng lên ngang tầm với tôi, tiến sát vào người tôi, tay trái anh vịn lên vai tôi, kéo tôi sát lại gần anh. Khuôn mặt anh cũng cúi xuống, áp sát mặt tôi. Anh định hôn tôi sao?

"Reeng... reeng..."

Tôi chồm người thức dậy, mồ hôi vã ra như tắm và khuôn mặt đỏ bừng.

"Chỉ là mơ thôi sao?"

Tôi nhìn vào gương. Đúng rồi, con bé 13 tuổi mặt ngơ ngơ ngáo ngáo. Đúng là tôi rồi. Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại thấy hơi tiếc nuối. Chợt, tôi phát hiện ra trên cổ mình có gì đó kì lạ. Tôi nhìn lại vào trong gương. Là một sợi dây chuyền vàng, mặt dây là chiếc chìa khóa bằng vàng hệt như chiếc tôi đã dùng để mở cánh cửa trong giấc mơ. Trên đỉnh còn có đính một viên kim cương sáng lóng lánh.

Cái này... tôi chưa từng thấy qua trong Nhà Thờ. Không phải... đó là một giấc mơ à?

Giấu sợi dây chuyền sau lớp áo thun mỏng, tôi đứng dậy đi sinh hoạt vệ sinh cá nhân, bắt đầu một ngày mới bận rộn.



---oOo---

5 năm sau...

- Ji Yeon!!! Sao giờ này mới đến? Cậu biết sắp đến giờ vào lớp rồi chưa hả??? - Tiếng con bạn thân cất lên khi vừa mới thấy tôi xuất hiện ở trước cổng.

- À... à... tại hôm qua tớ bận làm thêm về trễ nên... cậu thấy đó, thật ra tớ đâu muốn đến trễ! - Tôi cười xuề.

Cứ nghĩ là nó sẽ lại mắng tôi đủ điều. Ấy mà ngược lại, nó ôm chầm lấy tôi mà... khóc!? Đúng là bó tay với đứa bạn mít ướt này. Lúc nào cũng khóc được, nó quá nhạy cảm với mọi thứ. Khác với những cô tiểu thư nhà giàu, Ji Eun - cô bạn thân của tôi, luôn thích chơi với những người có số phận bất hạnh... như tôi.

- Cậu đấy! Từ nhỏ phải sống ở Nhà Thờ, không có được tình yêu thương của ba mẹ. Lúc nào cũng chỉ biết giữ kín trong mình mọi chuyện. Không bao giờ bày tỏ ra với ai. Sao cậu không chuyển sang nhà tớ ở luôn đi chứ? Không cần phải ngại đâu, chúng ta là bạn mà! - Ji Eun vẫn ôm tôi, vừa nói nó vừa khóc.

- Thôi, cậu nín đi giùm tớ. - Tôi nhẹ nhàng vỗ vai nó rồi nói. - Nếu còn đứng ở đây nữa là tụi mình phải đứng ngoài lớp suốt tiết đầu đấy!

Tôi nhắc. Lập tức, nó đẩy người tôi ra rồi lôi tôi xềnh xệch đi theo nó. Phải nói sao nhỉ? Con bạn thân kì quái, muốn khóc thì khóc, cười thì cười, nhăn thì nhăn, luôn thất thường, không bao giờ tôi nói rõ được tính cách của nó ngoài cụm từ... “No information”.

Trong suốt tiết học, đầu óc tôi cứ lơ lửng ở một nơi nào đó. Bởi nếu có ở lại cũng chẳng được gì. Đơn giản bởi tôi chán ghét mấy môn khoa học, triết lý. Những công thức cằn cõi không hồn và những con số chẳng có tính biểu cảm mà tôi cần phải nhồi nhét vào trong cái bộ nhớ của tôi. Tôi không muốn, tôi chỉ thích môn văn, cái môn đầy thơ mộng với những bài học nhẹ nhàng, đầy tính hấp dẫn bởi những câu chuyện thần kỳ. Tôi muốn sau này, tôi sẽ trở thành một nhà văn...

Ji Yeon... Ji Yeon...”

Giật mình, tôi nghe hình như có ai đó đang gọi mình thì phải. Ngước lên nhìn xung quanh, mọi người vẫn đang chăm chú lắng nghe tiếng giảng bài điều điều của thầy Jung - người chuyên trách dạy môn Hóa lớp tôi. “Chắc là mình nghe nhầm”, nghĩ rồi thôi, tôi cũng quay lại với bài học của mình.

[...]

5:30 PM...

Mọi người trong trường đều đã về, chỉ còn mình tôi. Vì hôm nay tới phiên tôi làm vệ sinh lớp nên tôi phải ở lại. Ji Eun có việc bận nên phải về trước. Bầu trời thoáng đãng, gió nhè nhẹ khiến lá cây va vào nhau tạo tiếng xào xạc. Chợt, tôi cảm thấy sống lưng mình lành lạnh. Những câu chuyện ma về trường học đua nhau xuất hiện trong trí tưởng tượng của tôi. Vội vàng thu dọn tất cả bỏ vào cặp, tôi toan bước đi thì một bàn tay lạnh ngắt đặt lên vai tôi.

- AAAAAAAA!!!!!!!!! - Tôi hét toáng lên.

- Yah!! Anh có làm gì em đâu mà la lớn thế không biết! - Một giọng nói đáng ghét quen thuộc cất lên.

Tôi quay lại và thở phào nhẹ nhõm khi thấy đó là Kevin, anh chàng luôn luôn chọc giận tôi. Anh ta lớn hơn bọn tôi 2 tuổi nhưng lại học cùng khối vì... anh ta bị đuổi học 2 năm liên tiếp do những vụ đánh lộn. Rất nổi tiếng trong trường, anh được một đám nữ sinh tạo nên một cái fan club vì vẻ ngoài baby của anh ta. Hàng tá người xếp đuôi theo anh ta, thế mà anh ta không quan tâm đến họ, lúc nào cũng trêu tôi, khiến tôi mấy lần suýt bị crazyfan của anh hại. Hất tay Kevin xuống, tôi cười ngượng.

- Hìhì... Tại... tại... em sợ...

- Ma chứ gì? - Kevin ngắt lời tôi. - Haha... lớn già đầu rồi mà còn sợ ma. Không biết chừng nào em mới chữa hết bệnh sợ ma ha? - Kevin nói với bản mặt khó ưa kinh khủng.

- Hừ, đó là chuyện của em, không tớ lượt anh lo! - Tôi nghiến giọng. - À, sao giờ này rồi anh vẫn không về? - Tôi hỏi tiếp.

- Anh về lỡ ma bắt em thì sao? Anh không nỡ. - Kevin lại trêu tôi.

- Ma mà có bắt em thì em cũng không cần anh cứu, tên chết tiệt!!!

Tôi ném cho anh 1 cái nhìn rất ư là “thân thiện”. Ngay lúc đó, cánh cửa phòng học lại được mở ra, Ji Eun ló đầu vào.

- Hai người vẫn chưa về à? Bộ tính đem trường học ra làm nơi hẹn hò hử? - Nó chọc.

- Xì, tớ mà hò hẹn với anh ta á? Mơ đi, có chết cũng không!! - Tôi vênh mặc nhìn anh ta.

- Nếu chờ tới khi chết thì em sẽ hẹn hò với “ma” đấy!

Anh ấy nhấn mạnh từ “ma” như lại đang muốn chọc tôi đây mà. Làm lơ Kevin, tôi quay sang với Ji Eun.

- Cậu về rồi mà? Quay lại làm gì vậy?

- À, tớ để quên quyển sách Anh ngữ trên lớp nên quay lại lấy. Thôi sẵn tiện cậu về với tớ luôn đi - Nó vui vẻ.

- O.K! - Tôi nói rồi khoác tay nó đi.

- Này này, hai đứa bỏ mặc anh à?

Kevin gọi với theo khi thấy bọn tôi không thèm đếm xỉa gì đến anh ta. Hai chúng tôi giả ngơ mà đi.

Xuống lầu, tôi và Ji Eun cùng nhau bước đi trước, Kevin thì sải bước theo sau. Gió se lạnh, trời bắt đầu đã tối. Đi ngang qua cây cổ thụ to lớn ở bên phải của sân trường, tôi chợt khựng lại.

“Ji Yeon... Ji Yeon...”

Lại giọng nói đó. Tôi như đang bị một ma lực vô hình điều khiển. Tôi cứ bước đi mà không biết là mình đang đi đâu. Trong đầu tôi lúc này, tiếng kêu của Ji Eun và Kevin đang xa vời đi. Đứng trước mặt tôi là một người con trai. Ánh mắt ấy, tôi đã thấy ở đâu thì phải... Đúng rồi! Anh ta chính là người con trai 5 năm trước cứu tôi.

- Chiếc chìa khóa lần trước anh đưa em còn giữ chứ?

Anh ấy cất tiếng hỏi tôi. Giọng nói ấm áp làm tôi như bị mê hoặc. Không nói gì, tôi chỉ gật đầu thay cho câu trả lời.

- Vậy em có thể đưa cho anh chứ?

Anh ấy lại hỏi. Tôi móc ra sợi dây chuyền giấu sau cổ áo, đưa cho anh.

- Giờ thì nắm chặt tay anh nhé!

Không do dự, tôi nắm lấy tay anh như thể mình đang bị sức hút của anh điều khiển. Ngay lúc đó, một bàn tay nắm tôi lại và mọi thứ dần trở nên tối đen như mực...

---oOo---

- Ji Yeon! Ji Yeon!


Một giọng nói quen thuộc cất lên, tôi chầm chậm mở mắt ra. Ji Eun đang ngồi bên cạnh tôi. Chồm người dậy, tôi xoa đầu mình. Nhìn xung quanh, tôi đang ở đâu? Căn phòng tuyệt đẹp, chỉ dành cho những cô công chúa trong những tác phẩm văn học truyện cổ tích mà tôi đã từng xem qua.

- Đây là đâu vậy? - Tôi cố gượng hỏi.

- Cậu không nhớ gì sao? Khi nãy, lúc trên đường về, tự dưng cậu đi đến bên cây cổ thụ rồi đứng nói chuyện với một người con trai. Sau đó, cậu theo anh ta đi vào trong cây cổ thụ. Mình và Kevin vội nắm lấy tay cậu nhưng... cả hai cũng bị lôi đến đây luôn ấy! - Ji Eun nói.

Ngồi nghe, tôi cũng dần dần nhớ ra lại mọi chuyện. Tôi bị một ma lực dẫn đường đến cây cổ thụ và đã gặp anh ấy, người con trai 5 năm trước đã cứu tôi. Nhưng... Ji Eun nói cả Kevin cũng bị lôi đến đây nữa?

- À, cậu nói Kevin cũng bị đưa đến đây, thế anh ta đâu? - Tôi hỏi.

- Cậu ta đang bị nhốt trong lao!

Một giọng nói ấm áp vang lên. Tôi quay lại, chính là anh, bên cạnh anh là một người con trai có màu tóc bạch kim, anh ta đội 1 chiếc nón màu đen và mặc chiếc áo màu đỏ tươi. Trông anh ta rất ngộ.

- Em ổn chứ? - Anh hỏi tôi.

- V... vâng! - Tôi ngại ngùng đáp, chợt... tôi nhớ ra điều gì đó, tôi lo lắng hỏi. - Kevin bị nhốt trong lao? Vì sao?

- Vì cậu ta đã đánh nhau với bọn Thần Lùn nên hiện đang bị giam - Anh ấy dịu dàng nói.

Mà khoan đã, anh ấy nói Thần Lùn? Gì chứ? Ở đây là đâu mà lại có thần với chả thần? Tôi tròn mắt kinh ngạc. Và hình như anh đọc được suy nghĩ của tôi nên...

- Chắc em thắc mắc vì sao anh lại nói hai từ “Thần Lùn” đúng không? Đơn giản vì em đang ở vùng Fairytale, Xứ Sở Thần Tiên đấy! Và anh là Seung Hyun, Prince, em sinh đôi của Jong Hyun, King của Fairytale - Anh nói.

Tai tôi như lù bù, cái gì chứ? Xứ Sở Thần Tiên á? Và anh ấy là Prince, em sinh đôi của King à? Thế thì... chắc có lẽ Seung Hyun giúp tôi thả Kevin ra được (Ji Yeon vốn tin vào chuyện thần tiên nên... khi nghe đến mấy chuyện này là ko thể ko tin, hờhờ).

- À, anh nói anh là Prince đúng không? Vậy anh thả bạn em ra được chứ? - Tôi nói với vẻ mặt như cún con.

- Được thôi, nhưng... cấm em đi lang thang đâu đấy. Mất công lạc rồi thì khổ. - Seung Hyun thoáng cười.

- Vâng!!! - Tôi cười híp mắt.

Seung Hyun đúng là một người tốt, nhưng... tại sao tôi lại phải ở đây chứ? Tại sao anh lại đưa tôi đến nơi này? Đây là đâu? ... Hàng tá câu hỏi được đặt lên trong suy nghĩ của tôi. Bất chợt, Ji Eun lên tiếng.

- Cậu... tin họ à? - Nó tỏ vẻ nghi ngờ.

- Tớ tin, bởi vì 5 năm trước, tớ... hình như đã từng đến đây. - Tôi trả lời.

- Nhưng... liệu họ có là người tốt? - Con bạn đầy đa nghi lại nói.

- Nếu chúng tôi không phải là người tốt thì em sẽ được ở đây sao, cô bé?

Giọng nói lạ hoắc cất lên. Tôi và Ji Eun quay lại nhìn, là anh ta, người khi nãy đi với Seung Hyun.

- Lòng người khó đoán! - Ji Eun ương ngạnh nói.

- Em nhầm rồi, bọn ta không phải là con người! Giờ thì... mời em sang phòng khác! - Anh ta nói.

Cái gì chứ? Mình có nghe nhầm không? Vừa rồi, anh ta nói, anh ta không phải là con người chẳng lẽ... tôi rùng mình vì cái suy nghĩ đấy. Thấy sắc mặt tôi, có lẽ anh ta cũng đoán được tôi muốn nói gì.

- Bọn ta không phải là Gosh đâu. Mà, tên của ta là Kwon Ji Young, sau này có gặp thì cứ gọi ta là Ji Young được rồi! Giờ thì... tạm biệt! - Dứt câu, anh ta nắm lấy tay Ji Eun và... biến mất.

Tôi há hốc mồm nhìn cả hai. Ơ, vừa rồi mới thấy Ji Young ở đây mà, giờ... anh ta đâu rồi? Cả Ji Eun nữa? Ji Young nói đúng, anh ta không phải là con người. Vậy có lẽ... anh ta là Thiên Thần? Nghĩ rồi tôi lại nằm dài xuống giường. Được một hồi lâu tôi cảm thấy chán. Lúc còn ở Nhà Thờ, có bao giờ tôi chịu ở yên một chỗ đâu thế mà ở đây... Nghĩ rồi tôi nhìn qua cửa sổ. Wow!!! Khung cảnh tuyệt đẹp, cứ như trong mơ. Bên ngoài, vườn hoa đủ sắc đang hiện lên trước mắt tôi. Ơ, ngoài kia có gì đó đang bay? Yah! Đấy là một cô bé rất xinh. Với thân hình nhỏ nhắn chỉ bằng một con búp bê cùng đôi cánh trong suốt, nhìn nó thật tuyệt. Thế rồi cái tính tò mò trong tôi lại trỗi dậy.

Rón rén bước ra khỏi cửa, tôi đi lòng vòng trong lâu đài. Nhìn nó thật đẹp, tôi đi từ hành lang này đến ngóc ngách nọ và dừng lại tại một nơi... Ngước đầu lên, phía trên cửa có hình chiếc chìa khóa như chiếc chìa khóa của tôi. Đưa tay lên cổ, sợi dây chuyền vẫn còn, thế mà tôi cứ nghĩ đã đưa cho Seung Hyun.

Vặn cửa, tôi đẩy vào trong. Sững sờ trước vẻ đẹp của căn phòng, nó rộng và tráng lệ hơn căn phòng của tôi rất nhiều. Rồi ánh mắt tôi dừng lại ngay trước một người. Hắn ta đang ngủ. Tôi nhẹ nhàng bước đến để không tạo ra tiếng động.

Đứng lại trước hắn, tôi cứ nhìn chằm chằm vào vẻ mặt ấy. Phải nói sao nhỉ? Hắn ta rất đẹp, cứ như một thiên thần. Màu tóc vàng kim nổi bật và cặp chân mày đen ngắn ấy cứ cuốn hút tôi mãi không thôi. Dường như, tôi đã không thể điều khiển được lí trí. Khẽ đưa tay, tôi vuốt nhẹ lên mái tóc ấy. Hắn ta mở mắt ra, tôi vội rụt tay lại, nhưng ôi...

“Phịch!”

Hắn đã quật ngã tôi lên giường.

“Phạch!!!”

Đôi cánh?!?!

Trên lưng hắn mọc cánh? Tôi kinh ngạc mở to mắt ra hết cỡ nhìn hắn.

Chợt... có gì đó nóng ấm, mềm mại đặt lên môi tôi. Hắn ta... đang hôn tôi??? Đây là nụ hôn đầu tiên của tôi, không lẽ nó dễ dàng lọt vào tay một tên mà tôi không hề quen biết sao? Tôi không cam. Cắn vào môi hắn, tôi mong hắn buông ra. Rất may là hắn cũng buông, nhưng tôi vẫn còn đang nằm dưới. Cứ nghĩ là hắn sẽ đánh tôi nhưng ngược lại, hắn cười khúc khích như một tên điên.

- Thú vị thật, ra cô là một Fairy - Vừa nói, hắn vừa vuốt môi tôi.

- Gì chứ?

“Chát!!!”

Hất tay hắn ra, tôi tát một cái rõ mạnh vào má bên trái hắn, mắt tôi hình như hơi ướt. Hắn nói tôi là Tiên á? Đùa chắc!

- Nếu là Fairy thì mau chữa lành vết thương này cho tôi! - Hắn ta nói y như ra lệnh.

- Tôi không biết chữa, mà tôi cũng không phải là Fairy gì gì đó mà anh nói - Tôi bực tức.

- Thế sao? - Dứt câu, hắn lại ghị hai tay tôi xuống mà... hôn.

Nụ hôn thứ hai của tôi... Tên biến thái! Vậy mà khi nãy tôi còn nghĩ hắn như một thiên thần. Tôi ghét hắn, căm thù hắn! Máu hắn chạm vào lưỡi tôi, vị ngọt lạ thường... Hắn buông tôi ra, nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng. Chợt, vết thương khi nãy đã không còn nữa, chẳng lẽ, hắn nói đúng ư? Tôi là một Thiên Thần và... có thể chữa lành vết thương của người khác bằng cách... hôn họ? Cái giọng nói lạnh lùng nhưng lại khiến tim tôi đập mạnh đến mức muốn vỡ tung ra lại cất lên.

- Cả việc mình là một Fairy cũng không biết, chẳng hiểu nổi, cô là loại người gì? Hay... cô bị thất lạc đến một nơi khác?

- Anh đang nói nhảm gì đấy? Tôi không hiểu. Chữa vết thương của anh tôi cũng đã xong. Hôn tôi anh cũng đã hôn. Giờ thì làm ơn tránh ra cho tôi!!! - Tôi hét lên.

Hắn ta cũng không nói gì, nằm ngả người xuống bên cạnh tôi mà... ngủ. Hơ... tên đàn ông trơ trẽn. Dám cướp mất nụ hôn đầu tiên của tôi, giờ thì nằm đấy như không có chuyện gì xảy ra, sao lại có loại như thế chứ? Tôi khó chịu lay người hắn.

- Dậy!!! Tên biến thái kia! Anh cướp mất nụ hôn đầu đời của tôi rồi lại nằm ngủ như vậy. Cứ như anh không có trách nhiệm gì về việc này ấy!!! Grừ, thức mau!!!

Tôi cố gắng la hét, làm mọi thứ để hắn không ngủ được. Cuối cùng, không chịu nổi, hắn cũng phải ngồi dậy.

- Thế cô muốn chịu trách nhiệm sao? Hay tôi cho cô hôn lại tôi nhé!

Hắn ta nói làm mặt tôi bừng đỏ. Cầm chiếc gối, tôi đập vào mặt hắn một cái rõ mạnh.

- Không! Anh nghĩ sao chứ?

- Thế thì im lặng cho tôi ngủ! - Hắn nói rồi... ôm lấy tôi mà ngã người xuống giường.

Lúc này, mặt tôi đã đỏ còn đỏ hơn. Tim đập còn mạnh hơn cả khi nãy. Cả người tôi nóng ran. Đẩy hắn ra, tôi chạy ra ngoài. Vừa mới bước khỏi căn phòng đó, tôi lại chạm mặt với một người khác. Anh ta có một mái tóc màu nâu. Trong có vẻ cũng là người thuộc dòng dõi quý tộc. Tôi thừa biết là anh ta đang nhìn mình nhưng mặc kệ, tôi không muốn quan tâm.

Bước vào trong phòng, cậu ta nhìn hắn cười thích thú.

- Cậu vừa làm gì cô bé ấy thế?

- Một cô gái kì quặc - Hắn chỉ nói vỏn vẹn mấy câu.

- Kì quặc sao? Cô bé đó? Hay cậu? - Cậu ta lại nói.

- Cả hai, nhưng có một điều thú vị về cô ta đấy Lee Joon ạ - Hắn nói.

- Chuyện gì? Đừng nói cậu hôn cô ta và rồi bị cho ăn cái tát đầu tiên nhá! - Lee Joon vừa nói, vừa chỉ một bên má đỏ lựng của hắn.

- Còn thú vị hơn cả chuyện đó! Cô ta là một Fairy! - Hắn bắn ánh mắt nhìn ra xa.

- Fairy? Cậu đùa chắc? - Lee Joon nửa tin nửa ngờ.

- Đùa cậu, tôi có lợi ích gì?

Hắn quay sang nhìn cậu. Cậu im lặng không nói gì...


---oOo---

Grừ... tên điên! Hắn đúng là một tên kì quái nhất tôi từng thấy. Chẳng biết hắn ta là ai, chắc hắn là người thuộc dòng dõi quý tộc nào đó. Đúng là bọn quý tộc đáng ghét! Nhưng... sao hắn lại sống ở trong lâu đài này chứ? Vừa đi, tôi vừa suy nghĩ nên vô tình va phải một người.

Ầm…!!!

Tôi và cả người con trai ấy té xuống sàn. Tôi nằm trên, người đó nằm dưới. Chống hai tay ngang đầu anh ta, môi tôi... chỉ một tí nữa là đặt lên môi anh ta. Hơ... cái quái gì vậy nè? Tôi như đứng hình, hai con mắt tôi không hề chớp, cho đến khi anh ta lên tiếng tôi mới kịp hoàn hồn.

- Cô bé, em không sao chứ? có thể đứng lên được không?

Tôi vội ngồi dậy, ngượng chết đi được. Còn mặt mũi nào để nhìn ai nữa chứ? Anh ấy nhăn nhó xoa cái đầu đáng thương. Trông anh ta có vẻ cũng là một người tử tế, không như hắn... Thấy tôi không nói gì, người đó lại lên tiếng.

- Em bị lạc à? Trông em rất lạ, tôi chưa từng thấy em bao giờ. Tôi là Jin Ki, hân hạnh được làm quen! - Anh ta vui vẻ.

- Vâng! Rất hân hạnh, em là Ji Yeon!

Tôi cũng thân thiện mỉm cười. Bất chợt, một bàn tay kéo lấy tôi. Quay lại, thì ra đó là Kevin. Trông anh có vẻ không vui lắm.

- Kevin? Chẳng phải nghe nói anh bị giam sao? - Tôi tò mò.

- Phải, anh được cái tên nào đó tên là Seung Hyun thả ra. Người đó nói là bạn em! - Kevin nói.

- Seung Hyun à? Thế thì chắc đây là khách quý! - Jin ki nói với vẻ mặt kì quái.

- Sao chứ? - Tôi lại quay sang.

- Không có gì đâu! Giờ thì tạm biệt, tôi có chuyện rồi, hẹn lần sau gặp lại nhé, cô bé! - Jin Ki nói rồi bỏ đi. Tôi đứng đó nhìn theo anh ta...

- Này, bây giờ em có thể nói với anh đây là đâu được chứ? - Kevin nói với giọng điệu khó chịu.

- À, đây là Fairytale, một thế giới khác! - Tôi bình thản nói.

- What??? Xứ Sở Thần Tiên á? Em có ấm đầu không vậy? - Kevin mắng.

- Hừ, em nói thật đấy, anh không tin cũng được!

Tôi bực bội bỏ đi. Kevin cũng không nói thêm câu nào mà chỉ bước theo tôi.

[...]

Từ xa, có ba người đang nhìn theo dáng đi của họ.

- Màu đen à? Có khi nào... - Giọng một cậu con trai cất lên.

- Không đâu, cả hai người đó đều không có biểu tượng của Yêu Tinh! - Giọng nói nhẹ nhàng của Jin Ki vang lên.

- Nhưng anh có chắc không? Đã nếm thử máu hay thử hơi thở chưa? - Cậu ta lại ý kiến.

- Chưa, nhưng... anh tin chắc họ không phải là Yêu Tinh. Với lại, cả cô bé đấy và cậu nhóc kia, có vẻ như... bọn họ không phải là người ở đây! - Anh khẳng định.

- Hừm, hai anh thôi đi! Họ có là Yêu Tinh hay không cũng có sao đâu, dù gì đấy cũng là bạn của anh Seung Hyun, có gì phải bận tâm chứ? - Thêm một giọng nói trong veo của một cậu bé khác.

- Này, bé “gái”, em là con nít thì biết gì mà ý kiến chứ? - Cậu kia trêu.

- Grừ, Minnie không phải bé gái đâu nhá! Ki Bum chết tiệt! - Tae Min cương cổ nói.

- Xì, em ấy à? Cứ đi hỏi người khác đi, thử xem người ta nói em là “Male” or “Female”? - Ki Bum lè lưỡi.

- Tại mấy người đó không có mắt nên mới không biết em là Male! Mà em thấy, trông anh giống noona hơn là hyung đấy, hehe. - Tae Min cũng không chịu thua.

- Thế à? Làm noona thích hơn chứ sao! - Ki Bum nháy mắt hùa theo làm Tae Min nhà ta hết ý kiến.

Jin Ki chỉ biết nhìn hai thằng nhóc lắc đầu cười.




---oOo---
Bước chân vào phòng, tôi đóng sầm cửa lại. Kevin thì cũng được sắp riêng một phòng, người nào phòng nấy, không ai quan tâm đến ai. Nằm úp lên giường, tôi lấy chăn trùm kín người. Chốc, mặt tôi lại đỏ bừng, người tôi nóng ran. Phải nói làm sao nhỉ? Hôm nay quả thật là một ngày dài đối với tôi. Tự dưng... tôi bị đưa đến đây rồi... gặp lại Seung Hyun. Nếu như khi nãy, tôi nghe lời anh ấy mà không đi lần mò khắp lâu đài, có lẽ... nụ hôn đầu tiên của tôi... sẽ không bị hắn ta cướp mất. Tên chết tiệt!!! Tôi không hề quen biết hắn, cả cái tên cũng không, thế mà... nụ hôn... nó dễ dàng bị hắn lấy đi như vậy. Thật sự, tôi đã quá sơ ý...

Nhưng... hắn ta là ai chứ? Tôi thực sự bị mái tóc, cặp chân mày ấy cuốn hút. Khi hắn ngủ, trông hắn đã rất đẹp. Lúc hắn thức, trông hắn càng cuốn hút hơn nhờ đôi mắt ấy. Nó chứa đựng cái gì đó trông thật sự rất buồn và cô đơn. Nhưng lại khiến người khác bị mê hoặc. Và đôi cánh... sao hắn lại có, trong khi đó, tất cả mọi người mà tôi được gặp trong lâu đài, không một ai có được.

Còn việc tôi là một Fairy... tại sao tôi lại không biết chứ? Tôi có thể chữa lành vết thương của người khác bằng việc hôn họ ư? Thế... ngoài tôi ra, chắc còn rất nhiều Fairy khác. Khoan đã... nếu như tôi là Fairy... thì... ba mẹ tôi chắc hẳn cũng là người ở đây! Vậy... tại sao tôi lại được đưa đến thế giới kia và... ba mẹ tôi, hiện giờ họ đang ở đâu? Tôi... có thể tìm được họ chứ?

Buồn bã, tôi bước chân xuống giường. Nhìn ra ngoài khu vườn, tôi quan sát xung quanh. Cặp mắt tôi dừng lại tại một gốc. Chà... ở kia có một cây táo đang chín mọng. Hình như... có người đang nằm dưới gốc cây. Cố gắng nhìn kĩ, tôi nhận ra, đó là một người con trai. Mái tóc anh ta màu xám bạc. Trông anh ta có vẻ mệt mỏi. Rồi tôi nhìn lên trên cây... lại thêm một người nữa. Cậu ta mang màu tóc đen. Chắc... họ là bạn. Nghĩ rồi tôi cũng không nhìn nữa.

“Cạch...”

Cánh cửa mở ra, tôi quay lại, đó là Seung Hyun. Anh ấy tiến lại gần tôi.

- Khi nãy em đã đi đâu à? - Anh nhíu mày hỏi.

- Dạ... em... đi có một tí à... - Tôi lí nhí.

- Ừm, chắc em đã gặp khá nhiều người rồi nhỉ? - Anh nói.

- Hở? sao anh biết - Tôi ngạc nhiên.

- Tất nhiên anh phải biết chứ. Khi nãy anh đến khu rừng, nơi 5 năm trước ta gặp để gặp bạn. Nhưng đến khi anh về, có vài người đến hỏi anh về em và cậu bạn của em, cậu ta tên gì nhỉ? - Anh hỏi.

- Kevin! - Tôi trả lời.

- Ừm, đúng rồi. Bọn họ... có gây rắc rối gì cho em và cậu ấy không? - Anh tỏ ra lo lắng.

- Không... sao anh lại hỏi vậy chứ? - Tôi tò mò.

- Bởi vì màu tóc của em... - Anh đưa tay lên vuốt nhẹ tóc tôi. Mặt tôi thoáng đỏ.

- Sao chứ? - Sự tò mò trong tôi lại bộc phát.

- Vì anh đã đưa em đến đây nên... có lẽ anh nên cho em biết một vài điều về vùng Fairytale này! - Anh nói. - Như em được biết, anh là Prince. Anh sinh đôi của anh là King...

Nghe anh kể hết tất cả, tôi thấy đầu óc mình như quay cuồng. Phức tạp! Vâng! Tôi chỉ có thể rút được hai từ ấy để nói về nơi đây. Gì mà về các cấp bậc và dòng tộc. Hoàng tộc, Tứ Thần Tộc, Thần Lùn và Yêu Tinh. Tôi choáng váng với cái mớ hỗn độn mà tôi đang được nghe. Còn về chuyện màu tóc nữa chứ! Thế tôi cũng biết tại sao mà những người khi nãy lại đối xử quái lạ với tôi. Tất cả cũng vì màu tóc đen. Không lẽ tóc đen đều là Yêu Tinh cả sao? Grừ... bọn hâm! Cuối cùng anh cũng dừng lại, tôi thở phào nhẹ nhõm.

- Phù... công nhận ở đây phức tạp thật! - Tôi than vãn.

- Bởi em không phải là người thuộc nơi này nên em mới cảm thấy như vậy. - Anh cười hiền.

- Phải... nhưng... tại sao anh lại đưa em đến đây chứ? - Tôi nhíu mày.

- Vì... anh muốn được ở cạnh em! - Anh nói làm tôi đỏ mặt.

- Anh... nói gì vậy? - Tôi ngượng nghịu.

- Lần đầu tiên gặp em, anh đã cảm thấy thích em. Đó là lý do tại sao anh muốn đưa em đến đây!

Anh tiến sát lại tôi và cuối người xuống. Anh... muốn hôn tôi ư? Nhanh chóng, tôi né ra phía khác. Không được, tôi không được hôn anh. Tôi cũng chẳng biết vì sao mình lại như vậy. Không phải... ngay lần đầu tiên... tôi đã thích anh rồi sao? Nhưng khi anh muốn hôn tôi thì... lí trí lại bảo là không được. Dứt khoác không được hôn. Anh quay mặt đi với một nụ cười. Có lẽ... tôi làm anh hơi bẽ mặt.

- À... sao... không thấy Ji Eun đâu cả? Ji Young... anh ấy đã đưa nó đi đâu rồi? - Tôi lảng.

- Bạn em không sao đâu, em không cần lo. Thôi giờ ta đi ra dùng bữa trưa nhé! - Anh nói.

- Vâng! Mà... chờ em đi kêu Kevin luôn nhé!

Tôi vui vẻ khi nghe đến việc ăn. Thật sự... sáng giờ chưa bỏ gì vào bụng, tôi cũng thấy đói lắm chứ. Nhanh chóng, tôi rời khỏi phòng mà lon ton chạy qua bên Kevin.


---oOo---

Ngồi vào bàn ăn, tôi nhìn một lượt những người có mặt tại đây. Tất cả bọn họ dường như tôi đã gặp hết, ngoại trừ hai cậu con trai tóc nâu và hai cô gái đáng yêu. Nhưng... còn cái tên chết tiệt khi nãy, sao hắn ta không xuất hiện nhỉ? Và… cả anh sinh đôi của Seung Hyun, đến giờ tôi vẫn chưa thấy mặt.

Phải công nhận, bàn ăn dài thật đấy, những món được bày ở đây cũng chỉ toàn là dành cho vua chúa. Tôi không nghĩ sẽ có ngày mình được nếm những món này đấy!

Mà hơi kì tí, tại sao tôi lại ngồi bên đây với Seung Hyun, hai cậu tóc nâu và Ji Young? Trong khi đó, Ji Eun và Kevin lại ngồi bên kia với Jin Ki và hai người con trai khi nãy tôi thấy ngoài vườn chứ? Tôi không muốn, tôi thích được ngồi với hai người kia cơ!

- Sao không cho Kevin và Ji Eun ngồi chung với em?

Tôi phúng phíu má hỏi Seung Hyun. Bộ trông tôi ngố lắm hay sao mà anh cười khùng khục như vậy chứ? Tức giận, tôi đá vào chân anh một cái.

- Á!!

Anh la lên, mọi người quay lại nhìn chằm chằm vào tôi và anh. Tôi thì giả ngơ quay đi chỗ khác, còn anh thì...

- À à, tại bị con gì cắn nên... xin lỗi đã làm phiền!

Anh dứt câu, Ji Eun và Ji Young nhìn tôi cười tủm tỉm. Còn Kevin, trông vẻ mặt anh ta kìa, kinh khủng thật. Cứ như anh sắp bị đưa đi tử hình không bằng. Còn ba Thần Tộc còn lại, hai cậu tóc nâu và hai cô gái đáng yêu kia thì... không cần nói nữa cũng biết. Họ đang nhìn tôi chăm chăm cứ như tôi là người hành tinh lạ đấy! Hơ, tôi làm gì mà bọn họ lại có biểu hiển như vậy với tôi chứ? Thật là hết ý kiến. Chắc có lẽ lại vì màu tóc của tôi. Tôi khó chịu đưa mắt nhìn mọi người, thấy ánh mắt ấy, họ cũng quay mặt sang hướng khác, thôi không nhìn tôi nữa.

“Rột... rột...”

Tự dưng bụng tôi kêu lên. Nhưng may mắn là nó không đủ lớn để mọi người nghe được, ngoại trừ Seung Hyun. Anh lại nhìn tôi rồi cười. Grừ... bao tử chết tiệt, mi làm ta thật sự xấu hổ đấy! Tôi đỏ mặt cúi xuống. Mà... sao giờ này rồi mọi người vẫn không ăn, còn chờ ai nữa chứ? Chắc là nhân vật King và... tên quấy rối.

Đang nói cười vui vẻ, tự dưng mọi người im bặt lại. Tất cả đứng lên, đặt tay ngang ngực và cúi đầu cung kính. Tôi và hai người bạn thì đứng như trời trồng trong vài giây rồi cũng vội vã làm theo. Nhìn biểu hiện của bọn họ, chắc đây là người đứng đầu của Fairytale. Bởi cả Seung Hyun cũng phải cúi đầu cơ mà.

Tôi len lén nhìn lên. Á! Đó là tên quấy rối mà! Hắn ta... là ai mà sao mọi người lại tỏ ra như vậy? Màu áo trắng, hắn thật sự cuốn hút với những bộ đồ màu trắng. Tôi cứ ngẩn ngơ nhìn hắn cho đến khi phát hiện... hình như hắn nhìn sang phía tôi. Tự dưng mặt tôi lại bừng đỏ, nhịp tim lại đập thình thịch. Ôi! Cái quái gì thế này!! Tôi lại khẽ ngóc đầu lên nhìn. Gì chứ? Hắn ta nhếch mép à? Hắn lại tính làm cái trò khác lạ gì nữa vậy! Cầu trời hắn đừng qua đây. Tôi không muốn lại được đối xử đặc biệt nữa đâu!

Thế rồi hắn lại tiến bước về phía tôi. Nhịp tim tôi lại đập nhanh hơn. Dừng lại ngay sau, tôi cảm nhận được hơi ấm phả ra từ người hắn. Dựa tay vào thành ghế của tôi, hắn... quay sang Seung Hyun.

- Seung Hyun, em đi đâu mà đến giờ mới chịu xuất hiện vậy?

Hắn nói, tim tôi muốn rớt ra ngoài. Yah!!! Tự dưng tôi thấy xấu hổ quá đi, không biết vì cái gì nữa. Vì mọi người lại nhìn tôi hay... vì người hắn đến hỏi thăm là anh chứ không phải tôi?

- Thì... anh biết dù sao em cũng không thường xuyên ở yên một chỗ mà. Nên việc em đi chơi thì cũng đâu có lạ nữa! - Anh cười hìhì.

- Ừm, nhưng... ba người này là do em mang đến à? - Hắn ta lại hỏi.

- Vâng! Họ là người của thế giới khác. Mong mọi người sẽ không khó chịu với họ! - Vừa nói anh vừa cười. Lúc này, những người kia cũng không còn tỏ ra khó chịu.

- Nếu không phải người ở đây, thì có lẽ cũng không vấn đề gì! - Tên tóc nâu tôi đụng mặt lúc bước khỏi phòng tên quấy rối lên tiếng.

- Anh nói vậy là sao? - Kevin quay sang hỏi.

- Chẳng gì cả. Anh ấy có nói thì cậu cũng chẳng hiểu đâu! - Người con trai khi nãy ngủ dưới gốc cây táo ý kiến.

- Tôi đâu có hỏi anh? - Kevin nói như muốn gây sự.

- Vậy à? - Anh ta tỏ vẻ buồn bã.

- Gì nữa chứ? - Kevin vẫn không bỏ qua. Không hiểu nổi, sao tự dưng anh ta lại tỏ thái độ như vậy?

- Anh thôi đi! - Tôi nhíu mày nhìn. Kevin cũng chẳng nói gì mà quay mặt sang hướng khác.

Bất chợt, một ngón tay trỏ vào vai tôi. Là... hắn chứ không ngoài ai khác. Lúc này, tôi rất muốn quay xuống quát hắn nhưng không được. Rồi ngón tay lại được di chuyển theo hướng vòng cung. Tôi nắm chặt tay lại. Hắn đang làm cái gì thế này? Mặt tôi lại càng đỏ hơn. Cuối cùng hắn cũng chịu dừng lại để về chỗ ngồi. Tôi thở phào nhẹ nhõm.

- Em không được khỏe à? - Seung Hyun nhìn tôi lo lắng.

- Không, chỉ là em... hơi nhớ nhà thôi. - Tôi giả vờ, nhưng thật ra tôi cũng khá nhớ nhà đó!

- Vậy, khi nào rảnh, anh sẽ đưa em về, nhưng... với một điều kiện! - Anh nói.

- Điều kiện? - Tôi tò mò.

- Phải, anh sẽ đưa em về, nhưng sau đó em sẽ quay lại đây với anh!

- Ừm... được thôi! - Tôi cũng không ý kiến gì. Đơn giản, ở đây tôi tự dưng thấy yên bình hơn, và có lẽ, tôi... sẽ tìm được ba mẹ.

- À, tên đó là ai vậy? - Tôi tò mò nhìn về hướng hắn ta.

- Anh trai sinh đôi của anh đấy! - Anh ấy nói khiến tôi ho sặc sụa.

- Anh trai? - Tôi trố mắt.

- Phải, anh ấy tên Jong Hyun, chắc em thấy lạ đúng không? Sinh đôi mà chẳng giống nhau. Mọi người lần đầu biết bọn anh cũng không tin anh và anh ấy là hai anh em đấy! - Anh cười nói tỉnh queo nhưng đâu biết tôi đang muốn té xỉu chứ.

Ôi trời ạ, vậy không lẽ hắn là King?? Thế là từ nay đời tôi tàn rồi rồi sao? Tôi không muốn!!! Thấy tôi bị sặc, Seung Hyun lấy nước đưa cho tôi. Ngước lên nhìn anh, tôi thầm cảm ơn trời vì tại đây tôi còn có anh.

Buổi ăn chưa kết thúc nhưng tôi lại xin phép về phòng trước. Đơn giản, tôi không cảm thấy ngon miệng. Với lại, hình như tôi không được khỏe, tự dưng trong người tôi có cảm giác khó chịu sao sao ấy. Tôi thấy vẻ mặt của Ji Eun và Kevin nhìn tôi. Chắc có lẽ họ thấy lạ, một đứa rất thích ăn như tôi lại tự dưng bỏ bữa thế kia, quả thật rất lạ.

[...]

Bước vào phòng, tôi thả mình xuống chiếc giường mà... tận hưởng cái không giản yên tĩnh này. “Cạch”, cửa phòng được mở ra, tôi nghiêng đầu nhìn, ra đó là hai người bạn của tôi. Ngồi cạnh tôi, Ji Eun có vẻ hơi lo lắng.

- Cậu vẫn ổn chứ? - Ji Eun đặt tay lên trán tôi.

- Tất nhiên là không sao! - Tôi ngồi dậy, gạt tay nó ra.

- Từ sáng đến giờ anh thấy em lạ lắm đấy. Không hiểu nổi sao tự dưng ta lại bị lôi vào cái nơi quỷ quái này!

Kevin hậm hực. Thực ra là từ sáng đến giờ, anh cũng không hơn gì tôi đâu, cứ cáu bẳn với tôi và những người khác. Chợt, tôi thấy vẻ mặt buồn rượi của Ji Eun.

- Cậu sao vậy? - Tôi hỏi.

- Tớ lo, không biết gia đình tớ có đang hoảng lên không. Với lại, đến khi nào ta mới được quay về đây... - Nó nói khiến tôi cũng buồn theo.

Phải đấy, tôi không thể vì sự ích kỷ của mình mà bắt hai người họ phải ở đây vì tôi. Nhưng... tôi không muốn ở một mình, tại nơi xa lạ này. Tôi chẳng quen biết ai ngoài Seung Hyun. Nếu như họ đi, có lẽ... tôi cũng sẽ quay lại... Nhưng như vậy, cũng đồng nghĩa với việc tôi không thể gặp lại người thân của mình. Và lời hứa với anh, tôi sẽ phải thất hứa sao? Tôi thật sự đang rối bù lên với việc chọn Ji Eun với Kevin hay... nơi đây?

- Xin lỗi... đã đưa mọi người đến nơi này... - Tôi cúi mặt nói.

Một bàn tay đặt nhẹ lên đầu tôi.

- Không việc gì em phải xin lỗi đâu. Là do bọn anh tự theo đến, chứ không phải do em. - Kevin an ủi. Tuy anh hay khiến tôi bực lắm, nhưng khi tôi buồn hay cảm thấy trống trải, Kevin luôn là người đến bên cạnh tôi.

- Vâng! - Tôi cười nhẹ rồi lại nằm xuống giường.

- Cậu đừng tỏ ra như vậy chứ! Nhiều lúc, tớ thấy lo cho cậu lắm đấy! - Con bạn thân lại lên tiếng.

- Hì, tớ đâu còn con nít đâu mà lo, tớ hứa, tớ sẽ tìm cách đưa cả hai quay về! - Tôi nói, mắt nhìn trên trần nhà.

- Thế còn cậu? Cậu có về cùng bọn tớ không? - Nó thắc mắc.

Tôi suy nghĩ hồi lâu rồi nói.

- Chắc không!

- Lý do? Không phải vì cái tên tóc đen ấy chứ? - Kevin lại càu nhàu.

- Không! Vì một lý do khác! - Tôi chỉ nói vọn vẹn như thế rồi nhắm mắt.

Ji Eun và Kevin thấy tôi như vậy họ cũng đi ra. Tôi không muốn họ biết tôi là một Fairy, và tôi chấp nhận ở lại là để tìm ba mẹ tôi. Không phải là tôi không tin tưởng họ, nhưng tôi sợ họ sẽ lo cho tôi. Vì biết đâu được, đằng sau việc tôi là một Fairy, còn nhiều bí ẩn khác về thân thế của tôi thì sao?

Hình như, ngoài hắn ta, thì không một ai biết tôi là một Fairy. Nhưng... chẳng phải Seung Hyun nói, Fairy thì không ai có tóc đen hay sao? Còn mái tóc của tôi, sao nó lại vậy chứ? Có khi nào hắn ta nhầm không? Mà chắc không nhầm được đâu. Bởi... tôi có khả năng chữa lành vết thương của người khác kia mà.

Nhưng nếu tôi là Fairy, thì có lẽ Seung Hyun phải biết việc này. Vậy mà cả anh ấy cũng không biết, mà hắn ta cũng chẳng hề nói với ai. Sao lại vậy chứ? Không lẽ, hắn đang không muốn cho mọi người biết tôi là Fairy hay sao? Nhưng... như thế có lợi gì cho hắn? Tôi quả thật không hiểu nổi đấy! Thế rồi tôi ngủ đi lúc nào cũng không biết.


---oOo---

Tại một nơi khác của cung điện...


- Nãy cậu làm gì cô bé ấy thế? - Lee Joon hỏi hắn.

- Một sự che giấu! - Jong Hyun trả lời.

- Che giấu? Về cái gì? - Cậu ta thắc mắc.

- Thân phận! - Hắn nói rất gọn.

- Tớ vẫn chưa hiểu việc cậu làm đấy! - Lee Joon nhíu mày.

- Tôi không muốn mọi người biết cô bé đó là Fairy! - Hắn ngồi trên ghế, tay chống cằm, mắt nhìn xa xăm.

- Cậu đang bảo vệ cô ấy? Không lẽ, cậu sợ cô bé đó có liên quan đến việc của 18 năm trước? - Lee Joon lại tò mò.

- Có lẽ thế! - Hắn trả lời ngắn gọn.

Bất chợt, một người bước vào khiến cuộc nói chuyện của cả hai bị cắt ngang.

- Này, cả hai đang làm gì trong đây vậy? Ra ngoài với mọi người đi chứ! Tất cả đang chờ hai người đấy! - Jin Ki bước vào. Ánh mắt chuyển sang phía hắn.

- Làm gì? - Jong Hyun hỏi.

- Một cuộc họp về tình hình hiện nay của Faiytale! - Ki Bum từ đâu ló đầu vào.

- Lại nữa à? Ôi!!! Tôi chán ngấy mấy cuộc họp này!!! - Lee Joon kêu khổ.

- Hờ, thế thì anh ở đó chơi một mình đi nhé! - Tae Min bon chen.

- Bé cưng cũng đến đây sao? - Lee Joon trêu.

- Hơ... anh gọi ai là bé cưng đó? - Thằng nhóc lườm.

- Gọi cái bé đang phồng phồng cái má như con nít đấy! - Lại trêu.

- Grừ... nhớ anh gọi Minnie là bé cưng đấy nhé!

- Thôi thôi, hai người đi ra giùm!!! - Ki Bum chen vào.

Cả bọn cũng im không nói gì. Vì lúc này, trông vẻ mặt của Jong Hyun thật sự đang rất đáng sợ. Bởi sao nhỉ? Hắn ghét ồn ào, cãi cọ. Nên... hai đứa này chọn nhầm chỗ để cãi rồi. Mồ hôi hột đang đua nhau toát ra từ đằng sau bé Tae Min và Lee Joon. “Đáng sợ thật!!!”

Ki Bum chỉ muốn bật cười khi thấy được suy nghĩ của cả bọn khi này. Đừng thắc mắc vì sao Ki Bum có thể thấy được suy nghĩ của người khác. Đơn giản vì một Thần Lùn có thể đọc được suy nghĩ của mọi người. Tất nhiên là trừ những ai không thuộc thế giới này.

Thế rồi hắn và tất cả cũng đến sảnh chính mà tiến hành cuộc họp. Vẫn như bình thường, lúc nào vấn đề chính trị cũng luôn luôn được đưa ra đầu tiên. Và tất nhiên là nhắm đến cái đám Yêu Tinh kia, đặc biệt là... Tempo!



Chữ ký của Bling Bling Takki

Làm quen với Bling Bling Takki



Được sửa bởi Bling Bling Takki ngày 4/8/2012, 5:06 pm; sửa lần 1.

sakurakinomoto_106
sakurakinomoto_106
Hiện:

Tổng số bài gửi : 315
Chỉ số thành sao : 9
Join date : 11/03/2012
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long fic] Fairytale of me [update chap 8] [Long fic] Fairytale of me [update chap 8] 286-130/6/2012, 2:25 pm
hú!!!!!!!!!!!!!!! giật tem!bỏ miệng, nhai nuốt!!!!!!!!! yeah! tem đã, com sau!!!!!

p/s: chừa phong bì đó! hehe! sao mình tốt zị ta? *tự thấy gớm*


Chữ ký của sakurakinomoto_106

Làm quen với sakurakinomoto_106


y0_bé_Nấm
y0_bé_Nấm
Hiện:

Sagittarius
Tổng số bài gửi : 305
Chỉ số thành sao : 1
Join date : 26/03/2012
Age : 27
Đến từ : hội mê zai đẹp
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long fic] Fairytale of me [update chap 8] [Long fic] Fairytale of me [update chap 8] 286-130/6/2012, 2:35 pm
tks ss Sak để lại phong bì cho em ^^

*nhai * *nhai* *nuốt* ực, ngon "phình phường"

hihi, nghiền fic thôi, lại có fic ms r, fic này rất hứa hẹn đây


Chữ ký của y0_bé_Nấm

Làm quen với y0_bé_Nấm


sakurakinomoto_106
sakurakinomoto_106
Hiện:

Tổng số bài gửi : 315
Chỉ số thành sao : 9
Join date : 11/03/2012
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long fic] Fairytale of me [update chap 8] [Long fic] Fairytale of me [update chap 8] 286-130/6/2012, 3:02 pm
phù! đọc xong rồi! hấp dẫn quá đi! ^^!

bạn au hơi bị siềng ah! viết tài thế!

p/s: Ho là ác thần ah! hứa hẹn rất hấp dẫn đây!

mà nghe umma nói là hông có couple nào, hic, zị chắc là 2Min cũng ít đây! *nhưng fic đọc rất lôi cuống*


Chữ ký của sakurakinomoto_106

Làm quen với sakurakinomoto_106


Bling Bling Takki
Bling Bling Takki
Hiện:

Scorpio
Tổng số bài gửi : 512
Chỉ số thành sao : 12
Join date : 07/11/2011
Age : 29
Đến từ : S2 - Bling's house
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long fic] Fairytale of me [update chap 8] [Long fic] Fairytale of me [update chap 8] 286-130/6/2012, 11:20 pm
sakurakinomoto_106 đã viết:
phù! đọc xong rồi! hấp dẫn quá đi! ^^!

bạn au hơi bị siềng ah! viết tài thế!

p/s: Ho là ác thần ah! hứa hẹn rất hấp dẫn đây!

mà nghe umma nói là hông có couple nào, hic, zị chắc là 2Min cũng ít đây! *nhưng fic đọc rất lôi cuống*

Hì, cái phần Ji Yeon nằm mơ là umma edit, chứ nguyên bản hơi bị khó hình dung ^^!

Đừng lo, umma xin phép gòy, hehe

Cái fic này nó 17+, nhưng umma đem về 4rum nên sửa lại thành 13+ thôi, hehe

2Min đáng iu lắm íh ^^ Tuy bạn Au chưa viết xong nhưng đã viết tới đoạn của 2Min gòy :P

Đợi umma edit lại vài đôi chỗ chính tả nữa gòy umma up lên :D

Con edit giùm cái fic của umma nhanh nhanh cho kịp ngày sinh nhật Té nha!!!

P/S: Còn 2 cái fic kia umma phải ngâm 1 thời gian gòy, umma bị bí ý tưởng, huhuhuhuu T^T



yO_bé_Nấm đã viết:
tks ss Sak để lại phong bì cho em ^^

*nhai * *nhai* *nuốt* ực, ngon "phình phường"

hihi, nghiền fic thôi, lại có fic ms r, fic này rất hứa hẹn đây

Nghiền gòy, nhai gòy, zậy comt đâu?

Sis chờ cái comt của em đó!!



----------


Bon chen 1 tí, híhí

Tham gia nào các Shawols!!!
[Long fic] Fairytale of me [update chap 8] 364154

https://shineeshow.forumvi.com/t2636-topic#38056


Chữ ký của Bling Bling Takki

Làm quen với Bling Bling Takki


y0_bé_Nấm
y0_bé_Nấm
Hiện:

Sagittarius
Tổng số bài gửi : 305
Chỉ số thành sao : 1
Join date : 26/03/2012
Age : 27
Đến từ : hội mê zai đẹp
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long fic] Fairytale of me [update chap 8] [Long fic] Fairytale of me [update chap 8] 286-11/7/2012, 5:38 pm
com nè ss, hôm đó em có việc à, com vậy n đã đọc đc đâu, em đọc xong r

hx, đây là fic đầu tiên em đang đọc fic lại kéo lên để đọc giới thiệu nv đó, he2, SHINee thì em nhớ "chức vụ" hết chứ mấy ng # là em quên ngay à,hx, n longfic mà nhiều nv như vậy nên mấy chap đầu k nhớ hết là bt thôi ss nhở, he2

fic này ý tg? rất lạ ý, rất hứa hẹn đó

ban đầu đọc màn bị "cưỡng hun" của Jiyoen em cứ nghĩ là GD ý, ha2, tại ss giới thiệu thg` Jong lạnh lùng, k thích con gái bla...bla... mà đã "vậy" r, hx, n mà đọc đến đoạn Jiyoen là tiên em ms (chịu) hiểu, he2

Tae của em dễ xưng vô đối ss ha? he2, Uma cũng On ngơ c~ vậy, he2, mỗi Jong là tính tình hơi bị...thôi

like mạnh fic này ý, phục au dữ dội, trí tượng tưởng thật...đáng ngưỡng mộ, he2

p/s: ban đầu đọc có thần lùn em tg? thg` Jong nó đứng đầu Thần Lùn cơ, ha2, ai ngờ...he2

p/s 2: 2min của em, he2, cơ mà như ss Sak ns ,hx, Ho là ác thần, Tae của Thần Lùn, he2, xem ra c~ gian nan lắm



Chữ ký của y0_bé_Nấm

Làm quen với y0_bé_Nấm


Bling Bling Takki
Bling Bling Takki
Hiện:

Scorpio
Tổng số bài gửi : 512
Chỉ số thành sao : 12
Join date : 07/11/2011
Age : 29
Đến từ : S2 - Bling's house
Bài gửiTiêu đề: [Long fic | Non-SA] Fairy tale of me - Chap 2 [Long fic] Fairytale of me [update chap 8] 286-12/7/2012, 2:27 am
Chap 2:

[Long fic] Fairytale of me [update chap 8] 3062012104127136

Yêu Tinh.

--------------------

Cuộc họp kết thúc, mọi người ai về phòng nấy. Mở cửa, Lee Hong Ki - Một Tứ Thần của Farytale - nhìn một lượt quanh căn phòng rồi dừng lại tại một chiếc bàn. Tiến bước vào trong, cậu cầm quả táo lên rồi cười hiền. Nhìn xuống tờ giấy được đặt lên bàn, cậu khẽ nhìn qua cửa sổ với ánh mắt thoáng buồn.

“Quả táo ngon nhất trên cây mà tớ hái cho cậu đấy! Ăn đi nhé!

Tiểu Yêu Yo Seob.”

Đọc được dòng chữ nghiêng nghiêng được viết bằng tay trên giấy, Hong Ki nghĩ, “Sao cậu ấy không đến mà kết bạn với mình? Cứ như vậy, thật sự mình buồn lắm!” Ngoài Yo Seob ra, thì quả thật, cậu chẳng có lấy một người bạn nào. Đặt quả táo lên bàn Hong Ki ngã người xuống giường mình để chợp mắt, nhưng những suy nghĩ vớ vẩn cứ đeo lấy cậu. Tại sao cậu lại là một Fairies? Sao cậu lại phải mang màu tóc xám trắng thay vì là màu tóc đen như Yêu Tinh? Là Yêu Tinh có lẽ sẽ tốt hơn đối với cậu. Tuy là một Thần Tộc mang dòng máu cao quý, nhưng... chẳng phải người ta nói: “Sống mà không có bạn bè thì cũng như người đã chết rồi” sao? Vắt tay lên trán, nhìn lên trần nhà, Hong Ki thở dài ngao ngán...

[...]

Cùng lúc đó, tại một nơi khác...

- Yo Seob! Ngươi lại lảng vãng đến cái nơi kinh tởm đấy à? - Giọng một cậu con trai nói. Trông anh ta đang rất tức giận.

- Thôi mà Choen Dong! Chuyện của 18 năm trước sao có thể đổ lên đầu chúng ta được?! Đó là lỗi của người lớn chứ không phải do ta! Chẳng lẽ ta phải chịu đựng nó? - Yo Seob khó chịu nói.

“Chát!!!”

Một bàn tay giáng thẳng ngay vào má cậu. Điếng người, cậu đưa tay lên má nhìn lên người vừa đánh mình.

- Em nói vậy mà nghe được à? Nếu không phải do bọn Thần Tộc đó, thì liệu chúng ta có bị phân biệt đối xử không? - Cô gái nói với ánh mắt căm hận lẫn sự khinh miệt.

- Em... - Yo Seob khẽ cúi đầu cùng với hai dòng nước mắt lăn dài.

- Ta cấm đấy! Nếu lần sau ngươi còn đến đó thì đừng trách! Ta sẽ không nương tay vì chúng ta là người một nhà đâu! - Choen Dong trợn mắt cảnh cáo rồi quay đi.

Đứng nhìn dáng vẻ của hai người xa dần, Yo Seob vừa đau, vừa hận. Cậu hận sao mình lại là một Yêu Tinh? Sao mình không thể nào giúp anh chị nhìn nhận mọi việc theo chiều hướng tốt hơn? Cậu hận... tại sao... cậu lại... thích một người của Fairies trong khi giữa hai bên đang có mối bất hòa khó giải quyết được...

Bước theo Choen Dong, Eun Jung vừa lo vừa giận cho thằng em ngốc nghếch của mình. Cô lo vì sợ nó sẽ bị bọn Thần Tộc làm hại, cô giận vì nó không chịu nghe lời mình. Yo Seob là một thằng nhóc bướng bỉnh, chẳng bao giờ chịu nghe lời. Chính vì thế mà trước khi mất, ba mẹ của cô đã căn dặn phải chăm sóc cậu mọi lúc có thể. Thế nhưng... mọi chuyện không hề dễ dàng, vì nay... Yo Seob lại thích một tên trong bọn Thần Tộc. Cô kinh tởm bọn họ, còn Yo Seob thì trái lại...

- Choen Dong à! Ngươi tin Yo Seob? - Eun Jung nhíu mày hỏi.

- Không! Nó là một thằng nhóc cứng đầu, sẽ không dễ dàng gì để nó có thể nghe lời ta! - Choen Dong đứng lại nói, nhưng mắt vẫn nhìn về phía trước.

- Ta mong nó sẽ hiểu chuyện hơn! - Cô khoanh tay trước ngực thở dài.

- Ta cũng mong là như thế! - Anh nói rồi tiến thẳng đến rừng trúc, để lại Eun Jung đứng đó một mình.


---oOo---
Buổi tối tại lâu đài...

Ừm… hôm nay quả là một ngày dài, tôi đã được gặp rất nhiều người và... hắn! Tôi không tin được hắn là vua của xứ sở này đấy! Một tên thô lỗ, biến thái, khó ưa lại có thể nắm mọi quyền hành của vương quốc này - Một nơi quá hoàn hảo.

Vừa nghĩ, tôi vừa nhìn vào tấm kính trong phòng tắm. Hình như... tôi thấy cái gì đó ở trên vai tôi. Cố gắng nhìn kĩ, tôi phát hiện ra đó là hình một chiếc lông vũ được xăm theo hướng vòng cung. Nhưng... tôi có bao giờ xăm đâu mà lại có thứ này trên vai tôi. Chết tiệt! Tôi cố kì mạnh nhưng nhất quyết nó không chịu ra. Bất chợt, tôi thấy có một người nữa ở trong gương.

- AAAA!!! Anh làm cái quái gì ở đây vậy???

Tôi hét lên rồi với lấy chiếc khăn tắm gần đấy che lại cơ thể mình. Hắn ta nhìn tôi với vẻ mặt thích thú, tôi không biết đấy có nghĩa là gì.

- Chẳng làm gì cả! - Hắn ta nhún vai trả lời, sau đó tiến đến gần tôi, tôi lùi xuống, cứ thế cho đến khi mình bị dồn vào vách tường. - Hình xăm đẹp chứ?

Hắn đưa tay vuốt nhẹ lên vai tôi. Mặt tôi bừng đỏ lên. Cảm giác da hắn chạm vào da tôi cứ như những còn kiến lửa bò khắp cơ thể mình. Thật sự rất nóng. Tôi cố lấy lại bình tĩnh để quát hắn.

- Buông ra!

Một tay giữ chặt khăn tắm, tay còn lại tôi hất tay hắn xuống. Hắn chỉ cúi đầu xuống cười khúc khích. Chợt hắn đưa tay nâng cằm tôi lên.

- Đây là một dấu ấn tôi tạo ra cho cô đấy! Tôi không muốn người khác phát hiện cô là một Fairy! Đó là vì an toàn của cô. À, phải rồi... đặc biệt không cho ai hôn cô hoặc nếm máu của cô... ngoài tôi! - Dứt câu hắn khum nhẹ người xuống để... hôn tôi.

Tôi trừng mắt nhìn hắn. Cái quái gì vậy chứ? Hắn có biết là mình đang làm gì không? Tự dưng tôi thấy khó thở quá, cả người tôi như không còn chút sức lực nào. Dựa lưng vào tường, tôi... ngất đi.

“Cô ta yếu hơn mình nghĩ đấy! Nhưng... quả thực rất thú vị...”. Jong Hyun dừng lại nhìn Ji Yeon khi thấy con bé ngất đi. Bế con bé ra ngoài, hắn đặt nó lên giường.


---oOo---
- Hưm... nhức đầu quá... - Tôi vươn vai rồi xoa xoa cái đầu rối bù của mình.

Một lát sau, tôi nhìn vào phòng tắm, mọi kí ức tối hôm qua ùa về trong đầu tôi. Chốc... mặt tôi lại đỏ gắt, cơ thể tôi nóng lên cứ như mình đang bị sốt. Tôi vội nhìn xuống bộ quần áo trên người, ai đã mặc vào cho tôi? Không lẽ... là hắn sao? Trời ạ!!! Vậy là hắn... đã thấy tất cả rồi à??? Ôi!!! Tên... bần tiện xấu xa nhất tôi từng thấy!!!

Thế rồi sực nhớ ra cái gì đó, kéo tắm chăn lên, tôi thở phào nhẹ nhõm khi không thấy bất kì vệt đỏ nào dính vào miếng drap. Nhưng... làm sao tôi còn mặt mũi nào dám nhìn hắn ta nữa chứ! Nếu như chuyện này mà bị lan ra ngoài thì tôi chỉ có nước là tự đào cái hang nào đó rồi tự chui xuống đấy. Đang đấu tranh tư tưởng với suy nghĩ, chợt tôi nghe tiếng gõ cửa.

“Cốc! Cốc!”

- Ji Yeon, cậu thức chưa? Cùng tập thể dục buổi sáng với tớ nào! - Ji Eun đứng bên ngoài la.

Tôi nhìn vào đồng hồ, 5:00 AM. Chà còn sớm quá, không ngờ có ngày tôi lại thức sớm như thế.

- Rồi rồi, chờ tớ một tí! - Tôi nói vọng ra rồi lật đật chạy vào phòng tắm để thay đồ.

[...]

Vài phút sau...

- Xong rồi nè, đi thôi! - Tôi mở cửa vỗ nhẹ vào vai Ji Eun rồi khoác tay nhau đi.

Cả Kevin cũng xuất hiện, anh ta cũng thức sớm đấy! Bình thường trong trường, chẳng phải anh ta thường xuyên đến trễ lắm sao? Chắc là cố tình làm vậy để trêu giáo viên chứ gì! Tôi nhìn chằm chằm vào anh ta.

- Anh biết anh đẹp, em không cần phải ngẩn ngơ vậy đâu! - Kevin nói 1 câu làm mém tí là tôi và Ji Eun cùng lọt hố.

- Hừ... tự tin quá mức! - Ji Eun lườm.

- Từ bé anh đã thế rồi em ạ! - Anh ấy lại trêu.

- Hơ... thế cơ à? Bọn em không có đẹp như anh và cũng chẳng được tự tin như anh nên... có lẽ tình bạn của ta nên chấm dứt ở đây là ổn rồi đó! - Tôi nháy mắt với anh rồi kéo Ji Eun chạy đi trước.

- Này này, tình bạn của chúng ta chỉ có thể đem ra so sánh với mấy cái đó thôi sao? Hai đứa quá đáng thật đấy!

Kevin từ phía sau la lớn rồi chạy theo bọn tôi. Cứ thế mà cả ba cùng vui đùa trong khu vườn cho đến khi...

- Ồn ào thật đấy! - Giọng một người con trai vang lên từ phía bụi lùm.

Tôi một mình lần mò đến nơi phát ra giọng nói khó nghe. Không tin vào mắt mình, người mà tôi không muốn gặp lại xuất hiện trước mặt tôi. Hắn ta đang nằm đấy với bộ mặt nhăn nhó cùng cặp mắt đang nhắm nghiền lại. Tôi lùi lại vài bước thì dụng phải một người mà ngã chúi về phía trước và tất nhiên là... nằm lên người hắn.

- Em bất cẩn quá, không sao chứ? - Seung Hyun kéo tôi đứng dậy, trông vẻ mặt anh chẳng được vui.

- A... em... không sao, xin lỗi! - Tôi phủi áo quần rồi cúi nhẹ người xin lỗi anh. Lúc này hắn cũng tỉnh hẳn nhờ “ơn” của tôi.

- Người cô cần xin lỗi là tôi chứ không phải cậu ta!

Hắn đứng dậy và tiến về phía Seung Hyun, ngay đằng sau tôi. Tim tôi lại đập thình thịch. Nó cứ thế đấy, thật là hư quá đi.

- Tôi... tôi...

- Nếu như muốn xin lỗi thì anh nên kêu em trai anh đấy! Chính cậu ta đụng phải Ji Yeon nên con bé mới ngã vào anh. Bởi vậy, cô ấy không cần xin lỗi! - Kevin kéo tay tôi ra phía sau, cả Ji Eun bây giờ cũng đến.

- Chuyện này có liên quan đến cậu à? - Hắn nhìn Kevin với ánh mắt lạnh lùng.

- Không! Nhưng tôi thích nhúng vào đấy! - Kevin nói ngang.

Hắn ta chẳng nói gì hơn, chỉ nhếch mép cười rồi quay lưng đi. Bất chợt, Kevin đứng lặng im một hồi lâu, mồ hôi bắt đầu xuất hiện trên trán anh ấy. Chốc sau, anh khụy đầu gối xuống, một tay chống lên mặt đất, một tay nắm chặt lấy ngực. Trông vẻ mặt anh ấy như đang rất đau.

- Này! Anh có sao không vậy? - Ji Eun vội ngồi xuống cạnh anh.

- K... không... - Kevin cố nói.

Chẳng hiểu vì sao, tôi tự dưng lại bước đến trước mặt hắn mà chắn ngang lại. Hắn không hề nhìn lấy tôi một lần, kể cả nói cũng không. Chỉ lặng lặng bước đi tiếp.

“Chát!!!”

Tôi tức giận giáng vào mặt hắn một bạt tay. Hắn vẫn không lên tiếng nhưng... tự dưng lòng tôi lại hơi nhói.

- Anh đã làm gì Kevin? - Tôi hét lên.

- Chẳng gì cả! - Hắn nói với giọng lạnh tanh.

- Không làm gì mà anh ấy lại tỏ ra như vậy sao? - Tôi vừa nói vừa chỉ về hướng Kevin, hắn chỉ nhìn theo rồi lẳng lặng quăng một câu tỉnh bơ.

- Cái đó giúp cho cậu ta nên có thái độ khác với người có thứ bậc cao hơn. Tôi không cần biết ở thế giới các người như thế nào, nhưng nơi đây, mọi việc điều có quy tắc của nó! - Hắn nói rồi đẩy tôi sang phía khác để tiếp tục đi.

Hắn ta tỏ ra thờ ơ, cứ xem như tôi là một thứ gì đó không hề xuất hiện. Tôi cứ bị hắn xem như một vật vô tri vô giác và tất nhiên là với hắn, tôi hoàn toàn vô hình. Hai dòng nước mắt lăn dài trên má tôi. Thực ra, tôi cũng không biết vì sao nó lại rơi xuống như vậy. Có lẽ vì tôi lo cho Kevin chăng? Hay... vì một lí do khác mà chính tôi cũng không rõ. Tôi thấy vẻ mặt của Seung Hyun và cả Kevin khi này. Chúng điều không có gì được gọi là vui và có lẽ là rất khó chịu với những giọt nước mắt của tôi. Mặc dù đang đau nhưng Kevin vẫn cố đứng dậy đến gần tôi mà lau những giọt nước mắt ấy.

- Không cần phải khóc cho anh đâu!

Anh khẽ nói. Tôi càng khóc lớn hơn. Rồi một tiếng quát xuất hiện.

- Jong Hyun!!! Anh có thôi đi không?!

Seung Hyun lớn tiếng với hắn, tôi quẹt nước mắt quay sang nhìn. Hắn đứng lại. Ngay tức khắc, vẻ mặt của Kevin đã bình thường.

- Anh không sao nữa rồi, nín đi! - Anh ấy xoa đầu tôi.

- Hì, tự nhiên cái khóc, xấu hổ quá đi!

Tôi khẽ cười rồi quệt nước mắt nhưng chẳng hiểu vì sao nó cứ rơi. Rồi... một cơ thể ôm lấy tôi, tôi ngỡ ngàng trước hành động ấy.

- Làm ơn đừng khóc, anh xin lỗi... - Giọng Seung Hyun đượm buồn.

Ngay lúc này, tôi chỉ muốn đẩy anh ấy ra nhưng... tôi lại không thể. Tôi không muốn làm anh thất vọng.

Vẻ mặt của Kevin cũng đang khó chịu, nhưng anh không muốn nói nhiều vì tôi đang khóc. Cả Ji Eun cũng vậy, cậu ấy không được vui cho lắm. Họ sao thế? Tôi cố liếc mắt sang nhìn hắn ta nhưng... vẫn không thấy một chút thay đổi gì trên vẻ mặt ấy. Không hiểu sao trong tôi lại có cảm giác hụt hẫng.


---oOo---

Cả ngày hôm nay tôi hầu như gặp phải toàn ba chuyện gì đâu. Tự dưng lại khóc lóc trước mặt mọi người. Xấu hổ chết được! Chống hai tay lên khung cửa sổ, tôi hướng mắt nhìn về phía trước. Cứ mỗi lần thấy khó chịu thì tôi lại nhìn ra khu vườn. Nó luôn là liều thuốc giúp tôi thanh thản tinh thần.

“Cốc... cốc...”

Tiếng gõ cửa bất chợt xuất hiện làm tôi khẽ giật mình.

- Ai đó? - Tôi hỏi với ra.

- Là anh, Seung Hyun đây! - Giọng Seung Hyun nhẹ nhàng cất lên.

- Ừm... chờ em tí! - Tôi nói rồi vội chạy ra mở cửa cho anh.

Hừm... lúc nào cũng vậy. Vừa gặp mặt là Seung Hyun đã không ngần ngại mà tặng cho tôi một nụ cười ấm áp. Chẳng bù cho ai đó... lúc nào nhìn mặt cũng như sắp có bão đến nơi! Hửm? Tôi hơi ngạc nhiên khi phát hiện ra mình đang nghĩ đến... người không nên nghĩ tới.

- Này, này! Em đang ngẫm cái gì mà có vẻ chăm chú thế? - Seung Hyun lôi tôi về thực tại bởi câu hỏi đó.

- À... không, không có gì đâu! - Tôi xua tay lắc đầu.

- Thật chứ? - Anh nhíu mày nhìn tôi với vẻ mặt “không đáng tin”.

- Sao lại không! Mà anh đến đây có việc hửm? - Tôi vội lái sang đề tài khác để tránh bị anh moi ra thêm được bất kì thông tin nào.

- Ừ! Anh muốn đưa em đến một nơi. Chuẩn bị đi nhé, tí anh quay lại! - Seung Hyun nói rồi bỏ đi ra.

Đi đến 1 nơi à? Tò mò thật đấy, không biết anh ấy lại tính mang tôi đi đâu, thật là chẳng biết có nên đi không. Nghĩ thì nghĩ thế đấy nhưng có đánh chết tôi cũng không ở lại đây đâu, tôi ghét nơi này, ghét cái con người khiến Kevin đau! Ghét cái con người khiến Seung Hyun cảm thấy có lỗi! Và... ghét con người làm tôi cảm thấy như một con mèo nhỏ bị bỏ rơi...

“Cốc! cốc!”

Tiếng gõ cửa một lần nữa lại vang lên. Nhanh thật đấy, chỉ mới vài phút mà anh ấy đã quay lại, nhưng cũng may là tôi đã chuẩn bị xong.

“Cạch!”

Mở cửa ra, tôi tròn mắt nhìn con người đang đứng trước mặt tôi. Tại sao mắt tôi lại tròn à? Bởi con người đứng trước mặt tôi này không phải là Seung Hyun và cũng chẳng phải là Kevin hay Ji Eun mà lại là Jong Hyun. Vâng! Kim Jong Hyun đấy!

“RẦM!!!”

Tôi đóng mạnh cửa lại để khỏi thấy cái bản mặt khiến tôi tức chết đó.

“Cốc! cốc!”

Tiếng gõ cửa một lần nữa lại vang lên, tôi giả ngơ như không hay không biết gì cả. Nhưng tiếng gõ cửa đó vẫn cứ đều đều không thôi lại càng làm tôi bực thêm.

“Cạch!”

Tôi lại một lần nữa mở cửa ra và... ngay lập tức một thân hình ôm chặt lấy cơ thể tôi. Cảm giác nóng đến lạ thường... nhưng không phải từ tôi, mà từ người hắn ta. Cố gắng đẩy hắn ra khỏi người mình, nhưng lại không thể, hắn quá mạnh đối với tôi. Với sức nặng của hắn, cả người tôi lùi ra phía sau còn hắn thì tiến về phía trước.

Phịch!

Cả người tôi đổ xuống giường còn hắn thì nằm trên người tôi...

Ánh mắt hắn rỗng tuếch như không có bất kì sự tồn tại nào trong đôi mắt đó, cả người hắn nóng chẳng khác nào lửa, gương mặt đỏ ngạch một cách kì lạ. Rồi, chợt... hắn ép môi hắn lên môi tôi.

Mím chặt môi lại, tôi ngăn không cho hắn hôn. Cảm giác lo sợ ùa đến. Có cái gì đó không ổn lắm với hắn. Tôi tin chắc là hắn đang bị gì nên mới tự nhiên vào phòng tôi để mà... Không phải là hắn chưa bao giờ làm thế với tôi mà bởi vì... hành động lần này lạ lắm. Hắn đang hôn mà cứ như bị điều khiển. Tôi vùng vẫy thoát ra nhưng không được. Càng cố thoát ra thì tôi lại càng bị giữ chặt lại. Cái quái gì đang xảy ra thế này? Nước mắt tôi chỉ chực trào ra. Không chỉ sợ hãi mà cảm giác ghê tởm đang bao vây lấy tôi. Tôi thề chắc với mình là nếu tôi thoát khỏi hắn ngay bây giờ, tôi sẽ không bao giờ ở đây nữa!

Nhưng... hắn chỉ hôn? Phải! Chỉ hôn thôi. Ngoài ra hắn vẫn chưa làm gì tôi... Mà... ai biết được là hắn sẽ không làm hay chưa làm? Càng nghĩ tôi càng thấy sợ, nhắm nghiền đôi mắt và môi càng mím chặt hơn, nhất định không cho hắn thực hiện được những gì hắn muốn!

1 giây... 2 giây... 3 giây...

Tôi cảm thấy người nhẹ hẫng, không có sức đè của hắn trên cơ thể tôi. Và cảm giác môi tôi cũng được giải thoát. Từ từ từ hé dần đôi mắt ra, tôi hết sức ngạc nhiên khi thấy Lee Joon đang... nói sao nhỉ? HÔN hắn. Vâng! Hai người đang HÔN nhau đấy! Là hai người con trai đấy! Tôi có hoa mắt không vậy??? Chết lặng vài giây với hoàn cảnh bây giờ, tôi đơ người với hành động của hai người họ. Sau nửa phút sau tôi cũng đã bình tĩnh trở lại sau khi Jong Hyun ngất đi trong lúc hai người họ... Tôi cứ im lặng chẳng biết nói gì, quả thật là quái lạ với cái bọn này. Khi nãy vừa mới có hành động “cưỡng hôn” với tôi còn giờ thì... ngất đi sau khi hoàn thành nốt công việc còn lại với Lee Joon. Họ có thật bình thường không vậy??? Như hiểu được những gì tôi đang nghĩ, Lee Joon lên tiếng.

- Bọn ta bình thường hết đấy! không có kì dị đâu. Còn về chuyện khi nãy, thật sự hãy tha lỗi cho Jong Hyun. Căn bệnh “skinship” của cậu ta lại bộc phát không đúng lúc đấy! Nếu như khi cậu ta hôn mà đối tượng được hôn không đáp trả thì nhất định cậu ta không buông tha. Tuyệt nhiên là trong lúc đó, Jong Hyun sẽ không có bất kì hành vi đụng chạm nào với đối phương. Và đó cũng là lý do tại sao mà em không bị cậu ấy “ăn” đấy! - Lee Joon cười phá lên khi kết thúc.

Lời nói của Lee Joon khiến tôi đỏ ngậy cả lên. Gì mà “ăn” chứ! Nhưng... cái bệnh quái gỡ hắn ta mắc phải là cái gì nhỉ? Skinship? Thật sự căn bệnh này tôi nghe lần đầu đấy. Hay là... vì hắn là người đặc biệt nên chỉ riêng hắn mới mắc phải. Lửa giận lại cháy lên phừng phực khi mắt tôi dừng tại nơi hắn nhưng phút chốc cũng vơi đi thay bằng một ánh mắt khác. Là lo lắng ư? Tôi hứa với cuộc đời là nếu như hắn hoàn toàn biết mình làm gì khi nãy thì tôi sẽ... sẽ... sống chết với hắn. Nhưng chợt nhớ ra điều gì đó, tôi lên tiếng.

- Tại... tại sao... anh lại hôn hắn ta? - Hỏi xong tôi lại thấy hối hận với câu hỏi vô duyên của mình.

- Ta không hôn cho cái tên bệnh hoạn này chịu yên thì còn ai khác chịu làm việc này? Xung quanh cậu ta có lấy một bóng dáng nào là của con gái đâu mà giúp cậu ta trị cái bệnh quái gở này? Haizz... riết rồi người đẹp trai như ta lại bị coi là biến thái, thật sự nói ra thì mất mặt lắm đấy! - Lee Joon một tay giữ cơ thế hắn đang rũ rượi dựa vào người anh ta, một tay bóp bóp thái dương trông như rối lắm nhưng lại khiến tôi bật cười.

- Haha... thế ra là vì hắn ta không có ai tình nguyện làm “thuốc” cho à? - Tôi cười tít mắt nhưng sau đó im bặt khi ánh mắt Lee Joon nhìn tôi săm soi.

- Nè nè, hình như ta tìm ra được rồi thì phải?! - Lee Joon cười ranh mãnh.

- Thôi... thôi đi! Đừng... đừng có giỡn, tìm người khác đi! - Tôi xua tay lắc đầu.

- Gì? Bộ ta nói với em là em sẽ thay ta làm “thuốc” sao? Ta đang nói đến cô bé mà em mang đến đấy. Tên gì nhỉ? Hình như Ji Eun đúng chứ? - Lee Joon vừa nói vừa cười lớn cứ như đang trêu tôi làm tôi bị sượng.

- Không đùa với anh nữa, đừng có lôi Ji Eun vào!

Sượng thì sượng chứ nhưng thật là tôi không hề vui khi nghe Lee Joon nói sẽ nhờ Ji Eun làm “thuốc” thay anh ta. Đùa với ai thì đùa nhưng làm ơn đừng kéo bạn của tôi vào. Một mình tôi chưa đủ hay sao còn lôi bạn tôi vào rắc rối của mấy người chứ! Hầm hầm, tôi đứng dậy bỏ đi thì giọng Lee Joon vang lên.

- Cho mượn phòng được chứ? Mỗi lần cho “uống thuốc” là Jong Hyun sẽ ngủ li bì như thế đấy. Nhưng cậu ta nặng quá, tôi không muốn bị trẹo xương chỉ vì lôi cậu ta về phòng.

- Làm gì cứ làm đi! - Tôi hằng hộc rồi bỏ đi.

Đúng là cái bọn chết tiệt. Không chỉ hắn ta, mà giờ tôi lại tìm thêm được một người mới để “làm bạn” rồi đấy! Nhìn hắn ta như vậy, thật sự không ngờ là lại bị mắc phải bệnh “hiểm nghèo” như vậy. Nhưng đúng thật, hình như là chỉ cần hôn là hắn sẽ thôi và sẽ trở lại bình thường sau khi tỉnh lại hoàn toàn. Mà cũng lạ, một người như hắn, nếu không đứng vào vị trí ghét cay ghét đắng như tôi để nhận xét thì quả thật... hắn rất đẹp. Hắn mang một vẻ đẹp nam tính, lạnh lùng, nhưng rất thu hút. Chứ không giống với Seung Hyun, tuy cũng cuốn hút như hắn, nhưng lại có đôi chút nét trẻ con đáng yêu, không hoàn toàn như “tản băng di động” kia. Vậy thì tại sao lại không có được một bóng dáng phụ nữ nào bênh cạnh. Hay... hắn ta với cái anh tên Lee Joon kia... Á!!! Không thể nào! Nếu đúng thật là như vậy thì chắc chắn Lee Joon sẽ không cần giải thích đâu. Nhưng... đúng là tò mò thật đấy!

“Bộp!!!”

Do cứ mãi suy nghĩ về hai tên không được bình thường kia mà tôi không để ý, lỡ va phải cái gì đó không cứng lắm mà cũng chẳng mềm, nhưng mà lạ cái nữa là cái vật không cứng mà cũng chả mềm kia đó bật ngửa một cái sau khi bị tôi đụng rồi lại giữ chặt lấy tôi. Ngước cái đầu lên, tôi hơi ngỡ ngàng với vẻ đẹp của Seung Hyun khi chúng tôi đứng sát với nhau như thế này. Thế ra cái gì đó mà tôi va phải là anh sao? Oa! Cuối cùng cũng đã thấy được ánh sáng duy nhất của mình ở cái nơi rất ư là không bình thường này.

- Em đi tìm anh sao? - Seung Hyun lên tiếng trong khi tôi vẫn trong vòng tay anh.

- Hả? Á... ờ, ừm, em đi tìm anh! - Tôi vội đẩy anh ra rồi ậm ừ đại cho đỡ quê.

- Ừm, sao bất cẩn thế? - Anh xoa xoa đầu tôi.

- Em trước giờ vẫn vậy mà! - Tôi ngước lên nhìn anh với nụ cười híp mí.

- Sao cũng được! Chúng ta đi nào! - Anh nói rồi quay mặt sang hướng khác nhưng làm sao mà qua nổi được con mắt tinh quái của tôi. Chắc chắn là cả mặt và vành tai anh đỏ lựng lên vì nụ cười khi nãy của tôi đây mà.

Và thế rồi tôi với anh khoác tay nhau đi rất thoải mái. Bên cạnh anh, tôi luôn luôn cảm thấy vui vẻ và ấm áp, cảm giác thân quen chẳng khác nào anh em. Nhưng anh thì chắc hẳn không phải là như vậy, vẻ mặt anh cứ chốc chốc lại đỏ bừng khi tôi cứ ôm lấy cánh tay anh. Không phải là anh đang ngượng đấy chứ?? Ngay lập tức, môi tôi cong nhẹ tạo nên vẽ thành một nụ cười tinh quái. Siết tay anh chặt hơn và đồng thời tôi cũng áp sát người mình với anh. Tất nhiên, kết quả đã được xuất hiện như những gì mình định sẵn. Mặt Seung Hyun khi nãy đã đỏ, giờ thì không còn cái nào gọi là đỏ hơn. Aigooo... Anh ấy đúng là đang ngượng đấy, “đáng yêu” thật! Nhiệt cơ thể anh cũng chẳng mấy chốc đã lan tỏa qua tôi. Buông tay anh ra, khẽ khum người, tôi cười khúc khích.

- Em cười cái gì đây? - Seung Hyun hỏi với giọng tò mò pha chút bối rối lại càng làm tôi cười to hơn.

- Em... đang cười... vì phản ứng “đáng yêu” của một tên ngốc! - Tôi cố nén lại tiếng cười để trả lời.

- Gì? Em đang trêu anh đấy à? - Như đã vỡ lẽ ra, Seung Hyun chuyển từ bộ mặt “đỏ” vì “ngượng” sang bộ mặt “đỏ” vì “giận” nhìn tôi.

- Ơ? Em trêu anh cái gì nào? - Tôi quay sang nhìn anh với bộ mặt ngây thơ “giả tạo” của mình.

- Còn bảo không à? - Anh trợn mắt dọa “con nít”.

- Ờ thì em trêu anh đó, làm gì được em nào?? Plè plè! - Tôi lè lưỡi lêu lêu anh rồi chạy.

- Con bé này... Haizz chiều quá riết hư mà, đứng lại đó cho anh! - Anh quát lớn sau vài giây đứng hình vì hành động của tôi.

Tôi tin chắc, nếu như tôi mà bị anh bắt được là thế nào cũng bị đem lên thớt cho coi. Cuộc đời tôi còn đẹp lắm, không thể bị chặt dứt như vậy được. Thế là tôi với anh cứ đùa giỡn chẳng khác nào hai đứa con nít. Cho đến khi tôi bắt gặp một cảnh tượng không hay cho lắm. Có hai người con gái hình như đang to tiếng với nhau ở phía bên kia cây cầu, nơi tôi và Seung Hyun chuẩn bị đi qua. Tính tò mò lại thúc giục tôi qua xem thử. Quay đầu ra sau, tôi toan nói với Seung Hyun một tiếng thì bất chợt có một người con trai với mái tóc đen đang tiến về phía anh rồi cả hai đứng nói gì đó. Chắc là chuyện riêng, nghĩ thế nên tôi cũng chẳng phiền nói với anh mà tự tiện qua bên đó xem sao.

- Eun Jung à! Sao chị lúc nào cũng khó chịu với tôi thế? Chưa bao giờ chị có thể nói chuyện với tôi mà không mắng tôi! - Cô gái có mái tóc nâu xoăn dài cùng đôi mắt to tròn nói với vẻ mặt buồn rầu.

- Đó là bởi vì ngươi cứng đầu chứ không phải ta. Chẳng phải đã bao lần ta nói với ngươi rồi sao? Ta căm ghét tất cả bọn Thần Lùn các người, trong đó có ngươi, và tất nhiên là cả cái bọn Fairy ngông cuồng kia! - Eun Jung lạnh lùng nói.

- Nhưng... Eun Jung à, tôi biết là chị vẫn còn hận họ vì chuyện 18 năm trước. Mà chuyện đó là do người lớn gây ra, sao chị lại có thể đổ tội lên mọi người như vậy chứ?! - Cô gái kia nói với giọng buồn não dường như sắp bật khóc đến nơi.

- Hyo Min, nếu muốn trách, thì hãy tự trách tại sao ngươi lại là Thần Lùn. Với lại, cũng vì cái chuyện đó, mà bọn ta sống chẳng khác gì loài người thấp bé kia. Vì thế, nếu như ngươi thật lòng muốn ta vui, thì tốt hơn là đừng bao giờ xuất hiện ở những nơi nào có ta! - Eun Jung trợn mắt nói cùng với chất giọng tàn nhẫn không tài nào tệ hơn.

“Ra cô gái kia tên là Hyo Min. Một cái tên đẹp!” Tôi gật gù suy nghĩ rồi giật mình khi thấy từ đôi mắt xinh đẹp của Hyo Min là những giọt nước mắt đang thi nhau chảy ra. Nhanh như cắt, tôi chạy đến bên cô ấy.

- Này! Chị gì ơi, chị không sao chứ? - Tôi vỗ nhẹ vai Hyo Min.

- K... Kh... Không! - Hyo Min lắc đầu nhưng nước mắt vẫn rơi, còn ánh mắt thì vẫn nhìn về phía người con gái tên Eun Jung đang bình thản bỏ đi.

- Chị gì tên Eun Jung đấy ơi!! - Tôi gọi theo cô gái đó khi cảm nhận được hình như là Hyo Min rất muốn chị ta ở lại. Nhưng tức cái là chị ta cứ giả vờ không nghe. Bực tức, tôi hét lớn - Này!! Eun Jung!!!

Tự hét rồi lại tự giật mình vì thái độ của mình. Tôi như chết đứng khi Eun Jung quay lại nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng sắc bén đến mức chẳng cần hành động mà cũng có thể giết chết con người đối diện. Và cũng chẳng cần nhìn xung quanh, tôi biết chắc là đôi mắt của Hyo Min đang căng tròn hết cỡ mà dán vào tôi cứ như người tôi là sinh vật lạ... Nhưng mà đúng! Tôi là sinh vật lạ cơ mà. Chắc tôi chính là người đầu tiên dám lớn tiếng với chị ta nên mới bị nhìn đến sắp bị bốc hơi như vậy.

- Chuyện gì? - Chất giọng lạnh lùng cất lên giúp tôi hoàn hồn trở lại.

Nhưng ngay lúc đó, bất chợt trong người tôi cảm thấy rất lạ, lùi lại vài bước, tôi khẽ nhăn mặt khi phần vai có hình xâm trở nên rát lạ thường. Cảm giác đau âm ỉ làm mồ hôi từ đâu cứ túa ra trên mặt tôi. Chắc lúc này mặt tôi đang trắng bệch ra vì đau. Vâng! Thật sự là nó rất đau, tại sao lại như vậy chứ?! Tôi thầm nguyền rủa tên Kim Jong Hyun chết tiệt đó. Vì hắn mà tự nhiên tôi lại phải chịu đau đến thế đây.

- T... tôi... - Tôi cố gắng nói nhưng không thể, vì thật sự là nó quá rát.

- Này! Ngươi không sao đấy chứ? - Thoáng 1 giây, hình như tôi thấy ánh mắt của Eun Jung tỏ ra lo lắng khi hỏi tôi.

- Không! - Tôi xua tay lắc đầu. Và có vẻ, có một ánh mắt không mấy vui vẻ đang nhìn chằm chằm vào tôi.

- Ngươi là Yêu Tinh à? Nhưng... ta chưa bao giờ nhìn thấy ngươi! - Eun Jung nhìn tôi dò xét.

- Ừm... tôi...

- Cô ta là ai thì mặc kệ chứ! Với màu tóc đen thế thì làm sao mà không thể là Yêu Tinh chứ?! Có cần quan tâm đến thế không? - Tôi đang không biết nói sao thì Hyo Min đã cướp lời của tôi.

- Đây là chuyện của ta! Ngươi nên học cách tôn trọng người khác đấy!

Eun Jung nhìn Hyo Min cứ như sắp sửa giết người đến nơi. Và ngay lúc đó, một giọng nói quen thuộc cất lên cũng là lúc vai tôi đã hết rát.

- Ji Yeon, sao đi lung tung vậy hả? Đã vậy lại còn không báo anh một tiếng! - Seung Hyun nói với chất giọng lo lắng pha chút tức giận.

- Hả? À... em... đi loanh quanh thôi. Khi nãy thấy anh đang đứng nói chuyện với người này nên em không tiện lên tiếng sợ phiền anh! - Tôi vừa nói vừa chỉ người con trai có mái tóc màu đen với gương mặt cực kì đẹp trai nhưng lại... lạnh như cắt.

- Ừm! Được rồi, lần sau thì đừng có đi mà không nói tiếng nào như vậy! - Anh nói với vẻ mặt không được vui lắm.

- Cô ta là bạn ngươi à? - Eun Jung lên tiếng hỏi, đồng thời chỉ tay về tôi.

- Phải đấy! - Seung Hyun gật đầu rồi nhìn sang Hyo Min.

- Ngươi cũng ở đây à? Hay thật, nếu Ki Bum biết chuyện này thì cậu ta sẽ như thế nào nhỉ? - Anh nhíu mày nói.

- Ta... ngươi... đừng lôi Ki Bum vào dọa ta! - Hyo Min nói với giọng vừa bối rối vừa giận.

- Dọa à? Ta không nghỉ là ngươi chỉ dọa đâu nhỉ, Seung Hyun? - Eun Jung nhoẻn miệng cười.

Ngay lúc đó, tôi khẽ quay sang nhìn Hyo Min. Đúng như những gì tôi nghĩ, chị ấy đang cúi gầm mặt xuống. Thoáng nó là vẻ mặt buồn bã của chị. Trông có vẻ hình như là chị thích con người tên Eun Jung này thì phải. Nhưng... đó không phải đơn thuần thích như một người bạn mà còn có ý nghĩa “đặc biệt” khác. Mà... điều đó là không thể được, chẳng phải cả hai đều là con gái sao? Không cần nói thì con nít cũng biết chuyện đó là không thể! Impossible! ... Khoan đã! Tại sao lại không chứ? Đây đang là đâu nhỉ? Fairytale - Xứ Sở Thần Tiên đấy! Mọi chuyện đều có thể xảy ra, vì nơi đây rất đặc biệt. Thôi, không nghĩ đến chuyện đó nữa, nếu thật Hyo Min có tình cảm với Eun Jung hay không thì đó cũng chẳng phải chuyện của tôi.

- Mọi người biết nhau hết à?

Tôi lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng đến ngạt thở này. Không trả lời, anh chỉ gật đầu rồi sau đó tôi thấy bóng dáng một cậu nhóc trông khá đáng yêu đang chạy về hướng chúng tôi.

- Woa... hôm nay làm gì mà tụ họp đông đủ thế này? Seung Hyun cũng đến đấy à? Còn chị? Lại đến tìm chị Eun Jung nữa sao? Còn người này? Ngươi là ai? Sao lạ hoắc thế? Trước giờ ta chưa bao giờ thấy ngươi! - Cái cậu trông có vẻ đáng yêu đó huyên thuyên nói cứ như sợ ai giành lời của cậu không bằng.

- Này Yo Seob! Ta nghĩ cậu từ từ lại, không ai giành nói với cậu đâu! - Seung Hyun buông một câu đùa.

- Ờ, mà... người này là ai thế? Sao đứng cạnh cậu, bạn cậu à? - Cậu ta chỉ tôi hỏi.

- Ừ! Bạn của ta! - Anh gật đầu nói.

- Ra vậy, chả trách vì sao nãy giờ ngươi cứ đứng cạnh con nhóc này! - Cậu con trai tóc đen mà khi nãy đi với anh đến bây giờ mới lên tiếng.

- Thì sao nào? - Seung Hyun nhíu mày.

- Chỉ là ta cảm thấy lạ, trên người con nhóc này, có cái gì đó lạ lắm! - Người con trai đó bước đến trước mặt tôi.

- Lạ... ơ... lạ gì? - Tôi giật mình lùi lại khi cảm giác nóng rát ban nãy lại xuất hiện trên vai tôi.

Tên đó càng ngày càng bước đến gần tôi, ánh mắt còn lạnh hơn cả Eun Jung, nó có thể đóng băng con mồi bất cứ lúc nào nếu con mồi vô tình nhìn vào ánh mắt ấy. Đẹp! Nhưng lạnh quá! Tại sao cả hai người họ đều có đôi mắt tuyệt đẹp nhưng lại ánh lên sự lạnh lùng, tàn nhẫn, căm phẫn, không khoan dung... mà sâu trong nó là... nỗi buồn, sự đau khổ, niềm hy vọng và... khát vọng được yêu thương? Tại sao ánh mắt đó lại có nhiều cảm xúc như vậy? Phải chăng... những tên Yêu Tinh này đã trải qua một sự đau khổ nào đó quá mức với họ? Liệu... có ai sẽ làm lắng lại những ánh mắt quá nhìu cảm xúc này? Lo mãi nhìn vào ánh mắt của người con trai đó mà tôi không để ý rằng, phía sau của mình là một cái hố, và...

BỤP!!!

Nhanh như cắt, một bàn tay đỡ lấy eo tôi, nếu không, tôi cũng chẳng biết mình sẽ ra sao nếu bị rớt xuống cái hố sâu húp ấy. Nhưng chợt, có thứ gì đó như một luồng điện chạy dọc theo sống lưng của tôi, và một lần nữa, vai tôi lại trở nên nóng rát, đây là lần thứ ba thì phải.

- Eun Jung, ta nghĩ ngươi nên bỏ Ji Yeon ra được rồi đó. Tuy ngươi đã đỡ lấy cô bé, nhưng không có nghĩa là ngươi sẽ ôm khư khư như thế! - Giọng Seung Hyun phát ra đều đều làm tôi sực nhớ lại hoàn cảnh của mình.

Tôi đang ở trong vòng tay của chị ta, cảnh tượng giống hệt những câu chuyện cổ tích tôi đọc khi mà chàng hoàng tử đỡ lấy cô công chúa của mình. Và hiện trạng bây giờ của tôi cũng vậy, nhưng chỉ khác mỗi chỗ là... Eun Jung và tôi đều là hai cô gái, một Tiên một Yêu, chứ không hề có vị hoàng tử hay nàng công chúa nào. Cảm giác nóng rát ban nãy lại vụt đi và thay vào đó là cái nóng lan tỏa khắp người hai chúng tôi. Tôi vội đẩy chị ra và thở hổn hển, còn bên Eun Jung cũng chẳng hơn gì, chị quay mặt đi hướng khác với cái cơ thể đang chuyển dần sang màu đỏ của mình. Gì chứ? Chị ta ngại à? Tôi không nhìn nhầm đấy chứ? Những suy nghĩ của tôi lại bị cắt ngang bởi giọng nói của tên con trai khi nãy.

- Đúng là ngươi có gì đó rất lạ, ta nghĩ có lẽ ta nên xem xét thử!

Tên đó lại một lần nữa bước đến trước sự ngỡ ngàng của tôi. Và nhanh như cắt một cơ thể chắn ngang tôi và hắn ta lại, tôi không ngạc nhiên mấy khi đó là Seung Hyun.

- Ta nghĩ ngươi nên thôi là được rồi đấy Choen Dong! - Anh nói với giọng khó chịu.

- Sao chứ? Ngăn ta à? - Ánh mắt Choen Dong sáng quắt lên như con đài bang sắp lao vào con mồi của mình.

Ngay sau đó, tôi thấy Seung Hyun đứng theo thế phòng thủ và từ đâu ra xuất hiện trên tay anh là một thanh kiếm trong suốt như pha lê, nhưng nó lại phảng phất cái lạnh của băng. Còn cái tên Choen Dong đấy thì cũng ngay lập tức đưa tay lên và thanh trường thương cũng trắng tinh suốt như Seung Hyun được xuất hiện. Và nếu tôi đoán không nhầm thì hai người họ sắp chuẩn bị đánh nhau. Tôi nhìn xung quanh mình, những người có mặt ở đây đang nhìn họ với ánh mắt thích thú, cứ như sắp được xem một vở kịch rất hay nhưng lại... không hề có kịch bản. Rồi ngay sau đó, cả hai lao vào nhau như vũ bão và những đòn đánh rất lạ mắt được xuất ra. Nó thật sự rất đẹp nhưng... sức công phá thì cũng khá đáng sợ. Cỏ cây gần nơi hai người họ đang quyết chiến cứ hễ mỗi lần bị chém vào thì y như rằng chúng lại bị đóng băng và tức khắc bị héo úa đi. Những đòn đánh rất thẳng tay và mạnh mẽ, có vẻ như hai con người đang tung ra những đòn đánh này không hề có ý nghĩ là sẽ nhượng bộ nhau. Suýt mấy lần Seung Hyun bị cây trường thương đâm trúng khiến tôi thót tim. Cả hai cứ thế quần lấy nhau cho đến khi một giọng nói vang lên thì không gian như khựng lại.

- Đây là chỗ của ta! Nếu hai ngươi muốn đánh nhau thì hãy đến chỗ nào không thuộc quyền cai quản của ta mà đánh! Nếu không, hai người các ngươi sẽ chết ngay lập tức!



Chữ ký của Bling Bling Takki

Làm quen với Bling Bling Takki



Được sửa bởi Bling Bling Takki ngày 4/8/2012, 5:14 pm; sửa lần 1.

y0_bé_Nấm
y0_bé_Nấm
Hiện:

Sagittarius
Tổng số bài gửi : 305
Chỉ số thành sao : 1
Join date : 26/03/2012
Age : 27
Đến từ : hội mê zai đẹp
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long fic] Fairytale of me [update chap 8] [Long fic] Fairytale of me [update chap 8] 286-12/7/2012, 12:44 pm
tem tèm tém tem tèm, he2

lại đc tem *nhai ngấu nghiến*

ha2, k ngờ ông Jong nhà ta, lạnh lùng là thế, phong độ là thế, là đi mắc cái bệnh "quái gở" đó, ha2, c~ giống nó ngoài đời lắm, ha2

em tg? nó kiss Jiyeon là để thử xem cô ý có p? tiên k chứ, ai ngờ...., ha2

mà cái "xứ" này c~ kì lắm nha, giới tính chả wan trọng à, ha2,

em nghi Jiyeon "phê" lão Jong của ss r, he2,

mà chuyện tình trg cái fic này c~ phức tạp lắm, đều bị ngăn cấm bởi chuyện "18 năm về trc" k biết nó là cái gì mà ghê gớm vậy, he2

chap này k có SHINee nhìu, còn thg` Jong thì k chấp r

p/s: cái xứ này toàn ng đẹp hết á (còn phải ns), đến yêu tinh + thần lùn đều đẹp như hoa, he2, ước gì mình.........

p/s 2: cái câu cuối là của Tempo đúng k ss? e đoán vậy thôi, he2, có khả năng là Jong n chắc Jong k giết ng dễ vậy vs cả còn là em trai m` nữa, em nghi Tempo nhìu hơn



Chữ ký của y0_bé_Nấm

Làm quen với y0_bé_Nấm


Heo_ChanHyun
Heo_ChanHyun
Hiện:

Leo
Tổng số bài gửi : 451
Chỉ số thành sao : 4
Join date : 10/01/2012
Age : 25
Đến từ : S2's Fam (^0^)/
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long fic] Fairytale of me [update chap 8] [Long fic] Fairytale of me [update chap 8] 286-12/7/2012, 11:11 pm
fic hay đó bác Tak ahj... cơ mà bác để sai ảnh của DongDong ở phần giới thiệu nhân vật rồi ạ!!! đó là ảnh của bé maknae Mir mà... (Mir cùng nhóm 91-line vs umma đó)


Chữ ký của Heo_ChanHyun

Làm quen với Heo_ChanHyun


Bling Bling Takki
Bling Bling Takki
Hiện:

Scorpio
Tổng số bài gửi : 512
Chỉ số thành sao : 12
Join date : 07/11/2011
Age : 29
Đến từ : S2 - Bling's house
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long fic] Fairytale of me [update chap 8] [Long fic] Fairytale of me [update chap 8] 286-13/7/2012, 10:14 am
Heo_ChanHyun đã viết:
fic hay đó bác Tak ahj... cơ mà bác để sai ảnh của DongDong ở phần giới thiệu nhân vật rồi ạ!!! đó là ảnh của bé maknae Mir mà... (Mir cùng nhóm 91-line vs umma đó)

Vậy àh? Hix, Takki lên goole search tìm đó, thôi để Takki tìm lại hình khác, hix =="



yO_bé_Nấm đã viết:
tem tèm tém tem tèm, he2

lại đc tem *nhai ngấu nghiến*

ha2,
k ngờ ông Jong nhà ta, lạnh lùng là thế, phong độ là thế, là đi mắc cái
bệnh "quái gở" đó, ha2, c~ giống nó ngoài đời lắm, ha2

em tg? nó kiss Jiyeon là để thử xem cô ý có p? tiên k chứ, ai ngờ...., ha2

mà cái "xứ" này c~ kì lắm nha, giới tính chả wan trọng à, ha2,

em nghi Jiyeon "phê" lão Jong của ss r, he2,


chuyện tình trg cái fic này c~ phức tạp lắm, đều bị ngăn cấm bởi chuyện
"18 năm về trc" k biết nó là cái gì mà ghê gớm vậy, he2

chap này k có SHINee nhìu, còn thg` Jong thì k chấp r

p/s: cái xứ này toàn ng đẹp hết á (còn phải ns), đến yêu tinh + thần lùn đều đẹp như hoa, he2, ước gì mình.........

p/s
2: cái câu cuối là của Tempo đúng k ss? e đoán vậy thôi, he2, có khả
năng là Jong n chắc Jong k giết ng dễ vậy vs cả còn là em trai m` nữa,
em nghi Tempo nhìu hơn

Ko phải vì căn bệnh "skinship" mà bạn Jong cưỡng hôn bạn Yeon đâu, lý do thì chắc chap 3 e sẽ rõ, keke

Ừh, chắc xứ này ko phân biệt giới tính, hehe

Ừh, câu cuối là của Tempo chứ gì nữa =]] Đó là lãnh thổ của Yêu Tinh mà



Chữ ký của Bling Bling Takki

Làm quen với Bling Bling Takki


sakurakinomoto_106
sakurakinomoto_106
Hiện:

Tổng số bài gửi : 315
Chỉ số thành sao : 9
Join date : 11/03/2012
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long fic] Fairytale of me [update chap 8] [Long fic] Fairytale of me [update chap 8] 286-13/7/2012, 4:12 pm
17+ cơ ah! thanks umma đã làm cho nó thành 13+ (ơ mà mình đủ 17+ rồi nè, mà thui, đọc fic zầy là được rồi, hờ hờ, umma thông cảm, con lên cơn)

hehe, gì chứ nhắc tới 2Min là con phởn lắm nhá!!!!!! hic, fic này... cơ mà lão Jjong của umma nhiều đất thế... 2Min của con...


Chữ ký của sakurakinomoto_106

Làm quen với sakurakinomoto_106


Bling Bling Takki
Bling Bling Takki
Hiện:

Scorpio
Tổng số bài gửi : 512
Chỉ số thành sao : 12
Join date : 07/11/2011
Age : 29
Đến từ : S2 - Bling's house
Bài gửiTiêu đề: [Long fic | Non-SA] Fairytale of me - chap 3 [Long fic] Fairytale of me [update chap 8] 286-16/7/2012, 1:50 pm
Chap 3:

[Long fic] Fairytale of me [update chap 8] 306201210436706

Búp Bê Của Vua?!

--------------------


- Tempo!? - Yo Seob nói với vẻ ngạc nhiên khi thấy người con trai vừa lên tiếng vừa nãy.

Trông vẻ mặt anh ta thật sự rất khó coi, nó cứ như đang gặp phải một chuyện kinh khủng nào đó... Hình như sau lưng của anh ta còn một người nữa thì phải? Khẽ nghiêng đầu nhìn, đúng như tôi nghĩ, phía sau con người cao to đó là một thân hình bé nhỏ nắm chặt lấy vạt áo anh ta, hai vai khẽ run lên từng hồi... Là con gái! Đang khóc! Và giờ tôi đã hiểu được vấn đề “khủng hoảng” mà anh đang gặp phải. Bị “bám đuôi” thì chắc chắn là không thể nào không bực rồi, đã vậy còn bị “mè nheo”. Cái tình huống này... quen thật! Tôi đã từng được thấy như ăn cơm bữa khi chúng tôi vẫn còn ở “bên kia” thế giới, vào những lúc mà Kevin đá văng những cô bạn gái của anh ta một cách không thương tiếc.

Hừ! Bọn đàn ông... thật đáng chết! Cái bọn lăng nhăng đào hoa vô đối ấy, có cái gì hay ho mà bọn con gái cứ hùa nhau bu vào như kiến bu đường thế chẳng biết?! Hai... thật là làm bẽ mặt con gái quá mà! Nhưng cũng chỉ tại vì đàn ông bọn họ đào hoa quá mà! Anh ta thì vì chuyện gì mà bị cô bé đó “bám theo” tôi không biết, nhưng với kinh nghiệm khi còn được “tự do” mà chứng kiến những màn nước mắt nước mũi “thắm thiết” này thì tôi cũng có thể đoán ra được một ít nguyên nhân. Chắc là cô gái này bị “hắt hủi” vì nguyên do nào đó, đàn ông thật nhẫn tâm quá! Cơ mà còn... Jong Hyun, hắn có nhẫn tâm như vậy?

1 giây... 2 giây... 3 giây... 4 giây...

Triệu chứng lâm sàng!?

Ơ... sao tôi lại nghĩ đến cái tên chết tiệt ấy nhỉ?? Oài... đừng nói tôi đã chính thức bị hắn hành hạ không chỉ tinh thần mà cả việc ám ảnh cái tư tưởng suy nghĩ cũng thế nhé! Ôi~ Park Ji Yeon à, làm ơn tỉnh lại đi. Tên đó không đáng có trong suy nghĩ của mày, và tốt nhất là cũng đừng bao giờ suy nghĩ đến nếu còn muốn cuộc sống tươi đẹp hơn. Cái tên... cái tên... “bệnh hoạn” đó! Aish~ tự nhiên sao mặt tôi lại nóng hừng hực thế này?? Cả tim, tim tôi cũng đập thật nhanh. Aizz... chắc kì này tôi nên đi khám bệnh xem sao!

- Tôi đếm đến 3, nếu cô không buông tôi ra thì đừng trách!

Giọng nói lạnh lẽo tựa như người cõi âm vang lên khiến sống lưng tôi bất giác cảm thấy lành lạnh, nhưng cũng nhờ nó mà tôi dứt ra khỏi được những suy nghĩ vu vơ của chính mình.

Nhưng khi tôi vừa quay lại thì cũng chính thức là lúc tôi lại lâm vào tình trạng “chết lâm sàng” part 2. Vì sao tôi có trạng thái đó à? Đơn giản lắm, vì right now, ngay lúc này, tôi đang chứng kiến một cảnh rất là “vô nhân tính”. Cái người tên Tempo kia đang thẳng tay cầm cây súng màu bạc của mình nhắm tới cô gái mới khi nãy còn thút thít bám tay áo anh ta. Gì cơ chứ? Chỉ là bám đuôi thôi mà, có cần phải nhẫn tâm như vậy không? Nếu không thích thì cứ bơ cô ấy đi như Kevin vẫn thường làm là được rồi, chứ giết người... thì quá đáng quá! Có lẽ đây cũng chính là lý
do vì sao tất cả mọi người nơi đây đều có ác cảm với Yêu Tinh. Vậy mà khi đó tôi còn cảm thấy bọn họ có thái độ như vậy là đáng trách chứ! Còn bây giờ... dẹp đi! Yêu Tinh đúng là những tên máu lạnh thứ thiệt mà! Thật là uổng công cho tôi khi nãy còn có ý nghĩ bảo vệ quyền lợi của họ.

- Không được! So Hee có làm gì ngươi mà hết lần này đến lần kia ngươi muốn giết con bé? Tại sao ngươi lại vô nhân tính đến thế chứ? - Một giọng tức giận pha lẫn hồi hộp vang lên. Đó là Hyo Min, chị ấy đang đứng chắn cho cô gái đó.

- Thế thì đã sao? Chẳng phải với tất các ngươi bọn ta vốn được xem là những kẻ “tàn ác” nhất sao? - Choen Dong nhoẻn miệng tiến đến hai người họ.

- Ta... chuyện đó... vốn không phải bọn ta nghĩ, chỉ là... - Vẻ mặt của Hyo Min lộ rõ sự bối rối.

- Chỉ là gì? Tốn thời gian quá! Hay để ta thay ngươi nhé, Tempo! - Song song với lời nói là thanh trường thương trong suốt trên tay Choen Dong đang được nâng lên.

Không lẽ “thay” đây là thay tên Tempo đấy giết họ? Không được! Nhất định không được! Choen Dong, hắn ta là tên chuyên gây sự kiêm giết người hay sao mà hết lượt này đến lượt nọ ra tay với hết người này đến người kia thế chứ? Còn Hyo Min và So Hee, bộ hai người họ tính chết thật hay sao mà cứ đứng im hoài vậy? Bộ họ không biết là chỉ cần Choen Dong hạ tay xuống là hai người họ sẽ không còn được thấy ánh sáng nữa sao? Aish, không thể để chuyện này xảy ra được, bằng mọi cách tôi sẽ không để cho hai người đó chết, và đặc biệt là trước mặc tôi! Không nghĩ nhiều, tôi đã ngay lập tức chạy đến đẩy Hyo Min ra khi Choen Dong hạ thanh trường thương xuống. Nhắm chặt mắt mình lại, tôi chờ đợi nỗi đau xé thịt sắp giáng xuống...

“Vút!”

“Phụt!!!”

Mọi thứ vẫn im lặng, đến cả tiếng thở cũng không phát ra. Nhưng đó không phải vấn đề chính. Cái chính ở đây là chẳng phải tôi sẽ rất đau nếu như bị chém hay sao? Khẽ hé mắt ra, tôi cũng chìm trong sự im lặng bấy giờ giống như bảy người kia khi thấy Choen Dong đứng yên mà chẳng thấy đâu thanh trường thương trên tay anh ta ban nãy. Và càng ngạc nhiên hơn là trước mặt tôi có một con người bận toàn trắng cùng mái tóc màu vàng kim nổi bật. Rất quen, quen lắm! Phải rồi, chính là hắn ta! Kim Jong Hyun! Chợt... môi tôi nhẹ cong lên tạo thành một nụ cười.

- Đừng có đứng đó cười!

Cái giọng đáng ghét đó vang lên, nhưng tôi cũng chẳng hiểu vì sao mà tôi lại không ngừng nổi cái nụ cười điên khùng này của mình.

- Kim Jong Hyun?! Sao ngươi lại đến đây? Chẳng phải bọn ta và ngươi đã giao kèo là không ai xâm phạm đến lãnh thổ của ai rồi sao? - Eun Jung hỏi.

- Đúng! Đúng là chúng ta có giao kèo! - Hắn bình thản trả lời đồng thời kéo tôi lên trước mặt hắn.

- Thế sao ngươi đến đây? Lại còn phá hỏng vũ khí của ta? - Choen Dong nghiến răng nói.

- Bởi vì ngươi toan làm hại đến “búp bê” của ta! - Lời nói vừa thốt ra làm tất cả đứng hình, và tất nhiên là có tôi.

Búp bê? Ai là “búp bê” của hắn? Đừng nói tôi nhé!?

- Ji Yeon là búp bê của anh? - Lần này đến lượt của Seung Hyun lên tiếng. Tự dưng tim tôi đập thật nhanh khi bắt gặp ánh mắt của anh ấy đang nhìn tôi. Kì lạ lắm! Là xót xa, đau buồn?

- Đúng vậy! Cho nên... ngươi đụng đến cô bé này cũng đồng nghĩa là đụng đến ta! - Giọng của Jong Hyun trở nên nhẹ như không nhưng lại có cái gì đó đè nặng tinh thần của người nghe.

- Vậy ra đây là lỗi của bọn ta đã động phải “búp bê” của ngươi khi ngươi không biết “quản” lấy mà cho nó chạy lung tung và phá việc của người khác à? - Tempo bất chợt lên tiếng, trong lời nói chứa đầy sự khinh bỉ lẫn căm thù.

- Ồ!! Ra là ta không biết quản, thế ta phải đưa “búp bê” ta về dạy dỗ lại, cảm ơn ngươi đã nhắc nhở! - Jong Hyun ném cho Tempo một nụ cười khinh khỉnh rồi kéo nhẹ tôi ngã vào ngực hắn, và quay sang Hyo Min cùng So Hee - Hai ngươi còn đứng đây? Không mau về đi!

Hắn nói với gương mặt không chút cảm xúc nhưng lại toát ra sự uy quyền của một vị vua, rồi ngay lập tức đôi cánh hắn bao trùm lấy tôi. Xung quanh tôi trở nên trắng xóa bởi đôi cánh của hắn. Cả người tôi nóng lên khi phải ở quá gần với hắn. Cả cơ thể hắn đang bao bọc lấy tôi cứ như đang che chở cho tôi trước những nguy hiểm xung quanh. Tôi khẽ rùng mình khi nghĩ đến nếu như khi nãy hắn không xuất hiện kịp thời thì tôi sẽ ra sao nhỉ? Cơ mà... sao hắn lại đến đúng lúc tôi gặp nguy hiểm vậy chứ? Chẳng phải khi nãy hắn mới ngất sao? Thật sự tôi không thể biết được hắn là con người như thế nào đấy! Nhưng dù sao cũng cảm ơn hắn rất nhiều. Nếu không có hắn chắc tôi sẽ “gút bai mai lai” (goodbye my life) mất.

Rồi đôi cánh hắn rút lại, tôi thấy mình đang ở một nơi “lạ mà quen”!? Hình như nơi đây tôi đã thấy đâu rồi thì phải. Đúng chết trân chừng 5 phút thì từ đâu một dòng hồi ức quay về trong bộ nhớ của mình. Chính xác đây là nơi tôi bị mất nụ hôn đầu và là... phòng của hắn! Sao thế này??? Sao cơ thể tôi nóng lên lạ thường và tim một lần nữa lại bị lệch nhịp thế này?? Chẳng lẽ tôi mắc bệnh... sắp chết rồi sao??? Aizh! Điên mất thôi. Không màn đến hiện tượng bất thường trong mình, tôi ngó xung quanh để tìm cái con người mà “ai cũng biết là ai đó” để cảm ơn. Ánh mắt tôi
dừng lại tại giường ngủ của hắn, hắn ta đang nằm đó. “Hừm! Lúc nào ta cũng thấy ngươi cũng ngủ thế không biết?” Bĩu môi với suy nghĩ đó, tôi ngồi xuống ngay mép giường hắn nhìn chăm chăm vào vẻ mặt đang ngủ kia. Đưa người ta đến đây đã rồi ngủ tỉnh queo như vậy, đúng là tên đáng ghét!

- Đẹp đấy! Nhưng tiếc là bị mắc phải cái bệnh hơi... “biến thái”! - Tôi tặc lưỡi nói khi nhớ đến căn bệnh của hắn.

- ...

- Nếu như khi ngươi tỉnh mà trông như thiên thần như thế này thì tốt hơn không? Đằng này thì khi tỉnh rồi... *đỏ mặt* ngươi chẳng khác nào quái vật! - Tôi lườm hắn đến rách cả mắt khi nhớ đến những lần tôi gặp hắn.

- ...

- Mà này! Tuy ngươi cứu ta, ta có cảm ơn đấy! Còn chuyện ngươi bảo ta là “búp bê” của ngươi là sao chứ? Ta là đồ chơi của ngươi à? - Mặt tôi thoáng buồn khi nói đến câu này.

- ...

- Tên chết tiệt này! Ngươi xem thường ta quá rồi đấy! - Tôi chỉ thẳng vào mặt hắn mắng.

- ...

- Chẳng phải... khi nãy ngươi đã ngất sau khi... rồi sao? Vậy sao khi ta gặp nguy hiểm ngươi lại xuất hiện đúng lúc vậy? - Tôi kề sát mặt mình vào mặt hắn.

- Muốn biết à? - Giọng nói lạnh mà nhẹ tênh vang lên làm tôi trợn mắt ngạc nhiên.

- Á!!! Không phải... không phải ngươi ngủ rồi sao? - Tôi giật bắn người đứng lên khi hắn mở mắt ra nhìn tôi.

- Đáng lí ra là ta đã ngủ nếu như không có “con búp bê” hư hỏng nào đó làm ồn! - Hắn ngồi dậy nói.

- Ta... ta... ta về phòng! - Tôi chẳng biết vì lí do gì mà mặt tôi nóng một cách khó tả, có mà muốn phỏng luôn ấy chứ.

Tôi cố gắng đi thật nhanh về phía cửa phòng để đi khỏi cái nơi quái quỉ này. Chắc là những gì tôi nói từ nãy đến giờ hắn đã nghe được tất, tôi mà không đi khỏi chỉ có nước là sẽ bị hắn hành thôi! Nhưng đúng là trời thích trêu người. Lúc tôi vừa chạm được cánh cửa thì một cơ thể áp sát vào người tôi, đồng thời đẩy cánh cửa lại ngăn không cho tôi mở ra. Cái tên này, hắn... hắn đang muốn làm gì cơ chứ?! Làm ơn đừng đùa với tôi kiểu này chứ!

- “Con búp bê” này hư thật! Khi chủ nhân đang nói chuyện mà bỏ đi như thế à? - Hơi nóng từ hơi thở của hắn phà vào cổ tôi khiến tôi phải rụt cổ lại.

- Ngươi... ai là búp bê của ngươi?! - Tôi quay lại đẩy hắn ra khỏi người mình. Như không phòng ngự nên hắn dễ dàng bị đẩy ra.

- Thì ngươi chứ ai!? - Hắn lại tiến đến gần tôi.

- Ta... ta là... búp bê của ngươi bao giờ?! - Tôi lui dần về phía sau để giữa khoảng cách với hắn, càng xa càng tốt.

- Từ ngày hôm nay! - Khóe môi hắn khẽ nhếch lên.

- Tr... tránh ra!! - Tôi lại đẩy hắn rồi bước ra hướng khác.

- Ngươi không biết thái độ như vậy là không được chấp nhận đối với một con búp bê khi đang nói chuyện với chủ nhân sao? - Hắn nheo mắt nhìn tôi.

- Ta không phải là búp bê của ngươi và cũng không bao giờ là búp bê của ngươi! - Tôi tức giận nói.

- Hừm! Ngươi nghĩ có thể từ chối được khi trên cơ thể của ngươi đang có dấu ấn của ta? - Hắn hừ giọng rồi ngồi phịch lên giường.

- Dấu ấn của ngươi? Là hình xăm chiếc lông vũ này? - Tôi tròn mắt nhìn hắn.

- Đúng nó đấy! Và chính nó đã giúp ta kịp thời đến cứu ngươi! - Hắn gật đầu rồi ngả lưng xuống giường.

- Ngươi... tại sao ngươi lại đặt cái dấu ấn chết tiệt này lên ta? - Tôi tức giận đi đến gần hắn.

- Sau này ngươi sẽ biết, nhưng không phải bây giờ. Còn tốt nhất là ngay lúc này ngươi nên làm tròn cái trách nhiệm của mình. Làm búp bê của ta. Giờ yên cho ta ngủ! - Dứt câu hắn quay mặt vào trong.

Tức giận với thái độ chết tiệt của hắn, tôi đùng đùng đi đến cửa để về phòng. Hắn ta thì lúc nào cũng thích làm tôi phát điên lên. Cứ nghĩ hắn ta tốt đẹp cứu tôi nhưng ai ngờ đâu bởi vì tôi là “búp bê” của hắn nên hắn mới cứu chứ. Cạch! Cạch! Tôi cố mở cửa nhưng không được, cửa khóa rồi. Hắn... hắn ta quả là tên “biến chất” mà. Tôi như muốn bật khóc vì tình cảnh bây giờ của mình. Hầm hầm bước đến nơi hắn ngủ, tôi... ngồi bẹp lên mép giường nhìn hắn chằm chằm để mà rủa... thầm. Rồi cơn buồn ngủ tự dưng kéo đến, nhìn đồng hồ, đã 3 giờ chiều, còn 2 tiếng nữa là đến bữa xế rồi. Lúc đó thì tôi sẽ được ra ngoài. Nhưng tôi thực sự buồn ngủ lắm lắm đấy! Tuy thế chứ giờ mà ngủ thì tôi biết ngủ ở đâu? Chẳng lẽ... Thôi kệ! Chắc hắn ta đã ngủ say rồi, chỉ một chút thôi rồi tôi sẽ thức trước khi hắn ta kịp tỉnh dậy. Như vậy hắn sẽ không biết gì đâu. Nghĩ là làm, tôi nằm xuống ngay bên cạnh hắn và đánh một giấc ngon lành.

“Ta trong mắt ngươi khi ngủ đẹp đến thế sao? Còn khi tỉnh dậy thì như 1 con quái vật à? Cũng tại ngươi, ai bảo ngươi cứ tỏ ra như thế làm gì? Chỉ nhìn thôi là ta đã muốn bắt nạt!” - Jong Hyun’s POV

Một người nằm ngủ ngon lành mà không biết bên cạnh có một nụ cười ác quỷ xuất hiện. Nằm nghiêng người sang một bên, Jong Hyun im lặng ngắm nhìn cái con người to gan vừa mới mắng xối xả vào mặt hắn rồi lại ngon lành ngủ ngay bên cạnh mình như chưa có chuyện gì xảy ra. Nhìn cái mặt kìa, môi hơi mím lại, má thì cứ phồng ra, chân mày đang chau lấy nhau, nhìn mà chỉ muốn... bắt nạt. Chợt môi hắn khẽ cong lên tạo thành một nụ cười khi nhớ đến lần đầu cả hai gặp nhau. Hoàn cảnh bất ngờ, tình huống thú vị. Thật ra đấy chỉ là phản ứng bình thường nhất của Jong Hyun khi bất ngờ bị chạm vào lúc ngủ thôi. Chẳng nhớ là Lee Joon và Ki Bum đã bị hắn đè xuống bao nhiêu lần và sắp chết vì bị mất hết sinh khí chỉ bởi cái tội phá giấc ngủ của hắn. Vậy mà đấy, sau 3 tháng mở mắt, thứ đầu tiên hắn nhận được không phải là sự vui mừng hay niềm hân hoan của mọi người trong lâu đài mà là bị cắn cùng với cái tát trời giáng của “con búp bê hỗn láo” mang tên Park Ji Yeon này đây.

3 tháng... Phải! đã 3 tháng kể từ ngày Jong Hyun bị bọn Ác Thần - tay sai của Quỷ Vương hạ độc khiến hắn có một giấc ngủ tưởng chừng như không thể tỉnh lại nếu như không may mắn nhờ thằng nhóc Tae Min chế tạo ra được thuốc giải. Không uổng công hắn cho nhóc mượn cả cái phòng thí nghiệm với toàn là thuốc, nguyên liệu cùng những quyển sách nghiên cứu to đùng được cất giữ từ mấy ngàn năm để chế tạo thần dược cũng như độc dược của mình để cậu tiến hành việc trở thành một nhà bác học tương lai. Lần này, hắn nhất định sẽ giết chết bọn Ác Thần đấy nếu như chúng còn để hắn gặp lại. Hắn là Thiên Thần, vâng! Chính xác là thế, nhưng hắn không phải là một Thiên Thần hoàn hảo. Park Ji Yeon - con búp bê xinh đẹp của hắn thật là không biết trời cao đất rộng gì khi mà dám thẳng thừng đánh rồi lại mắng hắn như thế này đây.

Không chỉ gan to hơn người bình thường mà cả thân phận của Ji Yeon cũng thật khác người. Con bé không chỉ là một Fairy bình thường hay là một Fairy Thần Tộc như bọn Tứ Thần mà là một Fairy mang nửa dòng máu Yêu Tinh hoàng tộc. MÁU của con bé là một trong những thành phần quan trọng nhất trong việc tham gia vào GIẾT QUỶ VƯƠNG - đối thủ và cũng là cái gai duy nhất của hắn. Nếu như một ai đó biết về dòng máu đặc biệt trong người của Ji Yeon, chắc chắn con bé sẽ không thể sống xót đến ngày tên Quỷ Vương kia được thuộc hạ đánh thức. Bởi vì Ji Yeon là mầm móng của cuộc chiến giữa Fairy và Yêu Tinh 18 năm về trước. Nếu con bé chết thì cũng đồng nghĩa với việc hắn không thể giết được Satan, và đó cũng chính là lý do vì sao mà Ji Yeon trở thành “búp bê” của hắn, sẽ không ai dại dột gì mà đụng đến những thứ “thuộc” về hắn. Cũng chính vì thế mà Ji Yeon chưa bị hắn quẳng xuống hầm của tòa lâu đài này vì cái tội hỗn láo đấy.

Một tay đỡ đầu mình, tay còn lại Jong Hyun mơn trớn chiếc cổ xinh xắn trắng ngần của con bé. Đưa mặt đặt sát vào cổ Ji Yeon, hắn hít lấy mùi hương dịu nhẹ nơi làn da trắng ngần ấy. Khè, phạch!! Răng nanh mọc dài ra, đồng thời trên lưng hắn xuất hiện đôi cánh đen, cánh của loài QUỶ?! Phập! chiếc nanh nhọn hoắc đâm vào chiếc cổ nhỏ nhắn.

- Ư... um...!

Ji Yeon khẽ nhăn mặt vì cảm thấy đau rát nơi cổ, nhưng mắt vẫn tuyệt nhiên không thể mở được... Rút nanh mình ra khỏi cổ con bé, Jong Hyun dùng lưỡi liếm nhẹ lên vết cắn. Phút chốc chúng bị mờ đi rồi quay trở lại trạng thái ban đầu, một vùng da trắng không tì vết. Thay vào đó, hắn lại mút lấy chiếc cổ trắng, để lại nơi đó là một dấu đỏ sở hữu. Phải! Ji Yeon là của hắn, con búp bê hư hỏng này là của hắn, của Kim Jong Hyun này!

- Đúng như ta nghĩ, máu của ngươi rất đặc biệt! - Jong Hyun nhếch mép nhìn con bé.

Ngạc nhiên lắm phải không? Một vị vua của cả vùng Fairy lại có những dấu hiệu của loài quỷ. Đôi cánh đen và răng nanh xuất hiện với Jong Hyun như 1 minh chứng mạnh mẽ cho việc hắn KHÔNG phải là một FAIRY HOÀN HẢO, mà hơn cả thế! Hắn là hiện thân của LUCIFER, không một ai biết điều này ngoại trừ kẻ thù của hắn - Quỷ Vương. Thu lại nanh và đôi cánh đen, bước xuống giường, hắn bỏ ra ngoài để lại con búp bê của mình vẫn nằm ngủ miên man ở đấy vì... thiếu MÁU?! Đi thẳng đến phòng ăn, chỗ bọn Jin Ki thường tụ tập.

Gặp ba tên luôn dính với nhau - Ki Bum, Tae Min, Jin Ki, hắn toan hỏi Lee Joon ở đâu thì ngay lập tức hình ảnh Lee Joon cùng ba tên đó đang ngồi ngay ngắn trên ghế để mà... nhai mớ gà rán trên bàn. “Lũ ham ăn háu uống”, hắn nghĩ thầm trong đầu rồi tiến thẳng đến chỗ Lee Joon mà buông ra một câu làm cả bọn đứng hình vài giây.

- Lee Joon, ngươi sai người chuẩn bị một món nào đó tẩm bổ cho người bị thiếu máu rồi đem vào phòng ta khi Ji Yeon tỉnh dậy.

1 giây... 2 giây... 3 giây...

- Ji Yeon là con bé được anh Seung Hyun đưa đến? - Ki Bum lên tiếng đầu tiên sau 3 giây làm Từ Hải.

- ...

- Sao lại là món ăn dành cho người thiếu máu? - Tae Min đưa cái mặt ngớ đến phát ngu của mình ra hỏi.

- ...

- Tại sao lại là phòng của ngươi? - Đến lượt Jin Ki thắc mắc.

- Ta có cần phải trả lời toàn bộ hết tất cả câu hỏi của các ngươi? - Hắn đưa mắt nhìn một lượt ba tên lắm chuyện.

- À... không... không cần đâu! - Ki Bum xua tay, lắc đầu trả lời.

- Đúng vậy đấy ạ! Không cần! - Tae Min tiếp lời rồi quay sang hướng khác lè lưỡi.

- Hừ!

Jong Hyun hừ giọng một cái rồi ngồi lên chiếc ghế bên cạnh Lee Joon. Đặt miếng thịt gà đang ăn dở lại vào trong dĩa, Lee Joon quay sang nhìn hắn.

- Ngươi đem Ji Yeon đó vào trong ấy làm gì? Đóng dấu “chủ quyền” à? - Lee Joon hỏi với giọng đùa cợt.

- Vốn con bé ấy đã là “búp bê” của ta, thuộc quyền sở hữu của ta, chẳng cần gì ta phải làm những chuyện chỉ có ngươi mới sử dụng đến. Và còn nữa, “búp bê” của ta tốt nhất các ngươi đừng ai chạm vào nếu còn muốn quãng đời còn lại của mình được tốt đẹp! - Hắn nói với chất giọng quen thuộc, nhẹ tênh nhưng lại đè nặng tinh thần người nghe.

- Say what??? Búp bê??? - Lần này Ki Bum thật sự sock với hai từ “búp bê” được phát ra từ vị vua nổi tiếng là không có “hứng” với bọn con gái.

- Có chuyện gì sao? - Jong Hyun hỏi, đồng thời thẳng tay... lấy một miếng gà rán trong dĩa của Lee Joon mà... cắn, nhai, nuốt?!

- Ngươi từ khi nào có “đồ chơi” bên cạnh thế? - Jin Ki tròn mắt hỏi trong khi miệng vẫn nhai móp mép miếng thịt gà.

- Không phải chuyện của ngươi! - Hắn đáp lại và cũng thực hiện những gì “tương tự” như Jin Ki.

- Ah~ búp bê của anh, Ji Yeon là búp bê kiêm luôn thuộc “quyền sở hữu” của anh cơ đấy! Hừm, vậy mà mới khi nãy em còn tính gặp Ji Yeon cùng cô bạn của cậu ấy để kết bạn. Ôi~ giấc mơ tiêu tàn! - Tae Min bĩu môi rồi lơ luôn... những miếng thịt gà ngon lành của phần ăn mình mà bỏ đi.

- Này Minnie! Ăn uống bỏ dở kiểu này mà coi được sao? - Ki Bum trợn mắt nhìn Tae Min khiến thằng bé dù không còn thấy ngon miệng vì “điều ước giản đơn” không thể thực hiện được cũng không dám bỏ dở phần ăn của mình.

Nhưng hỡi ơi nhìn mặt bé Tea Min kìa!!! Nó xệ sắp chạm được mặt đất luôn rồi đấy! Nhìn thằng em quý hóa của mình, Ki Bum chỉ biết lắc đầu ngao ngán. Gì chứ thằng nhóc này muốn có thì phải có bằng được! Còn nếu không thì thử xem cái tình cảnh tuyệt thực của nó kéo dài được bao lâu? Nghĩ đến mà não cả lòng. Là một người anh hết mực yêu thương em trai mình thì làm sao mà cậu có thể trơ mắt nhìn đứa em “bé bỏng” của mình tuyệt thực được? (Bummie ah~ chiều quá riết Minnie nó hư vậy đấy!)

- Anh Jjong này! Dù gì cũng chỉ là “búp bê” thôi mà, có cần phải “độc chiếm” như vậy không? - Ki Bum mở lời với Jong Hyun.

- Ngươi có tin là ta sẽ cắt lưỡi ngươi nếu còn gọi ta như thế một lần nào nữa không? - Jong Hyun nhìn chằm chằm lấy con người to gan đối diện dám gọi hắn như thế.

- Ừ thì em không gọi nữa. Nhưng việc anh độc chiếm con búp bê đó không cho bất kì ai chạm vào và kết bạn thì có quá không? - Ki Bum khịt khịt mũi bất mãn.

- Kết bạn hay không là chuyện của các ngươi. Đừng lằng nhằng với ta! - Hắn kết thúc lời nói rồi lấy miếng khăn ăn chùi sạch sẽ tay mình.

- Vậy em đi kiếm Ji Yeon và Ji Eun đây! - Tae Min hớn hở đứng dậy.

- Tìm Ji Eun thì cứ việc, còn Ji Yeon đang ở phòng ta, đừng phiền. Mà này Ki Bum, vừa rồi Hyo Min cùng So Hee vừa mới đến lãnh thổ của Tempo đấy! - Hắn vừa nói vừa đứng lên bỏ đi.

- Lúc nào cũng Ji Yeon, Ji Yeon, anh quan tâm đến búp bê của mình quá ha. Còn Hyo Min và So Hee, hai người đến lãnh thổ của Tempo thì... Eh??? Lãnh thổ của Tempo??? Nơi ở của Yêu Tinh!!! - Ki Bum vừa mới toan trêu Jong Hyun thì chợt khựng lại vì thông tin “Hyo Min cùng So Hee đến lãnh thổ của Yêu Tinh” - Tae Min!!! Về với anh!!!


---oOo---

- Tỉnh rồi cơ đấy! Lại còn có cả búp bê, chẳng biết con búp bê đó như thế nào. Sắp có phim hay để xem rồi đây. Tai họa của 18 năm trước lần này có lẽ sẽ gấp đôi đây! - Một tên với đôi cánh dơi màu đen trên vai ngồi tại một cành cây gần tòa lâu đài nhoẻn miệng nói.

- Chỉ còn một tuần nữa là trăng tròn rồi đấy Min Ho! Đã đến thời điểm Quỷ Vương phải được thức tỉnh, hãy mau cùng ta bắt 100 Tinh Linh thay vì ngồi đây nghe ngóng tin tức của bọn Fairy đi! - Một tên khác đáp nhẹ cơ thể xuống bên cạnh kẻ tên Min Ho kia cùng với đôi cánh dơi đen chẳng khác gì kẻ đó.

- Ki Kwang? Chẳng phải Seung Ho đi với ngươi sao? - Min Ho nhíu mày nhìn tên vừa đáp xuống khi nãy.

- Hắn ta đang đi tìm nguyên liệu cho ngày triệu tập linh hồn của Ngài. Chỉ riêng ngươi là rãnh rỗi thôi đấy! Nên nhớ rằng chúng ta là Ác Thần. Đừng dại dột khi dấn thân vào thứ tình yêu ngu ngốc đó. Ngươi và cả tên Thần Lùn kia sẽ mất mạng nếu Quỷ Vương biết được chuyện này đấy!

Vụt!!

Dứt câu, Ki Kwang bay mất húp đi để lại đó một ánh mắt tức giận...



--------------------


P/S: Cái chap này Takki ko hỉu lắm, vì theo Takki biết, Lucifer là Thiên Sứ Trưởng của Đức Chúa Trời, tài phép gần bằng Chúa, nhưng do ham mê wuyền lực, đã bị Chúa truất quyền. Lucifer hóa thành Satan, phe bóng tối, ngấm ngầm dụ dỗ loài ng rời xa Chúa. Nghĩa là Lucifer w Satan là 1, nhưng trong chap này lại bảo Jjong là Lucifer, Quỷ Vương là Satan, keke.

P/S 2: Comt đi!!! Ít comt wá àh, ko ai comt là Takki ko post tiếp chap 4 đâu T^T

@ Sak con gái: Chap 5 sẽ có 2Min đấy, héhé, dễ thương lắm cơ ^x^



Chữ ký của Bling Bling Takki

Làm quen với Bling Bling Takki



Được sửa bởi Bling Bling Takki ngày 4/8/2012, 5:30 pm; sửa lần 1.

kytich
kytich
Hiện:

Tổng số bài gửi : 369
Chỉ số thành sao : 5
Join date : 04/05/2012
Đến từ : Late teens
Bài gửiTiêu đề: Hi hi [Long fic] Fairytale of me [update chap 8] 286-16/7/2012, 4:05 pm
Chị lấy tem nha, nghe Takki dọa kìa bà con ơi, không comment nhiều là em ấy không post tiếp chap 4, hi hi.

Hix, đang ôn thi, nhớ fic quá, phải kiềm nén nỗi lòng của mình.

Đang hè nên Takki viết fic tích cực hen, fighting!!!


Chữ ký của kytich

Làm quen với kytich


sakurakinomoto_106
sakurakinomoto_106
Hiện:

Tổng số bài gửi : 315
Chỉ số thành sao : 9
Join date : 11/03/2012
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long fic] Fairytale of me [update chap 8] [Long fic] Fairytale of me [update chap 8] 286-17/7/2012, 2:43 pm
Umma , con com fic thật đây, hôm bữa con chỉ đọc sơ để có ý mà com thôi, thành ra con lộn thằng Jjong với thằng em sinh đôi của nó! (umma nói là anh em sinh đôi nên con tưởng thằng Jjong giả làm em nó mới ghê chứ)! Xong rồi con mới đem fic về máy mà ngâm (thành ra thỉnh thoảng umma sẽ thấy con com hố hàng ở trong đó, giống như cái HHD, con đọc không kĩ sót mất tên thằng Ren ak). Hức, umma ah, con phải nói sao đây? Đọc kiss scene của 2Min (mà nó cũng tựa như kiss trong fic umma) mà con đã chết lâm sàng (hức, 2Min cũng là tềnh iu lớn của đời con mà đã vậy), huống chi là Ji-Jong!!! Ôi trời ơi umma ah, umma muốn giết con đấy ah! Có khi nào đọc cái fic này xong con đột quỵ vì đau khổ không zị!!!! Hức Ji-Jong thì con thích cả hai đấy chứ mà dính lại thế này là con không chịu nổi, úi chời ui, umma ah, con nhớ umma là JongKey shipper mà phải không? hức! sao mà con đau khổ dữ zậy nè, umma ơi!!!!

p/s: fic nì giống như T-ara fic hơn là SHINee fic ik nhỉ!!!!

p/s 2: phải công nhận là au có trí tưởng tượng tốt và khả năng viết cũng tốt không kém nhưng… tiếc là Sak không cảm nhận được sau khi đọc cái đoạn bợn Jjong xuất hiện nữa, tại vì bị sốc lâm sàng rồi! ôi trời ơi! Mới ngày nào còn vỗ ngực xưng tên ta là 2Min (+JongKey) shipper mà giờ ngồi đọc cái fic mà bợn Jjong ngoại tình thế này! *giãy* *bắt đền đó*

p/s 3: umma cắt kiss scene hay thay đổi gì gì đi umma *mắt chớp chớp* *làm aegyo tích cực*!!!! Tại con tưởng tượng Jjong mà làm thế với Jiyeon… hức, umma kiếm giùm con cục đá con đập đầu vô đi! Chời ơi! Huhu! đây đâu phải Sad fic đâu mà sao con khóc dữ zậy nè umma???

p/s 4: chap 5 mới có 2Min của con sao? Chết mất! Lâu quá ah!



Chữ ký của sakurakinomoto_106

Làm quen với sakurakinomoto_106


Bling Bling Takki
Bling Bling Takki
Hiện:

Scorpio
Tổng số bài gửi : 512
Chỉ số thành sao : 12
Join date : 07/11/2011
Age : 29
Đến từ : S2 - Bling's house
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long fic] Fairytale of me [update chap 8] [Long fic] Fairytale of me [update chap 8] 286-19/7/2012, 12:20 am
kytich đã viết:
Chị lấy tem nha, nghe Takki dọa kìa bà con ơi, không comment nhiều là em ấy không post tiếp chap 4, hi hi.

Hix, đang ôn thi, nhớ fic quá, phải kiềm nén nỗi lòng của mình.

Đang hè nên Takki viết fic tích cực hen, fighting!!!

Kams sis, hihi ^^

Mà sis ơi, fic này là e sưu tầm, ko phải do e viết đâu ạh
[Long fic] Fairytale of me [update chap 8] 942002661


sakurakinomoto_106 đã viết:


Umma
, con com fic thật đây, hôm bữa con chỉ đọc sơ để có ý mà com thôi,
thành ra con lộn thằng Jjong với thằng em sinh đôi của nó! (umma nói là
anh em sinh đôi nên con tưởng thằng Jjong giả làm em nó mới ghê chứ)!
Xong rồi con mới đem fic về máy mà ngâm (thành ra thỉnh thoảng umma sẽ
thấy con com hố hàng ở trong đó, giống như cái HHD, con đọc không kĩ sót
mất tên thằng Ren ak). Hức, umma ah, con phải nói sao đây? Đọc kiss
scene của 2Min (mà nó cũng tựa như kiss trong fic umma) mà con đã chết
lâm sàng (hức, 2Min cũng là tềnh iu lớn của đời con mà đã vậy), huống
chi là Ji-Jong!!! Ôi trời ơi umma ah, umma muốn giết con đấy ah! Có khi
nào đọc cái fic này xong con đột quỵ vì đau khổ không zị!!!! Hức Ji-Jong
thì con thích cả hai đấy chứ mà dính lại thế này là con không chịu nổi,
úi chời ui, umma ah, con nhớ umma là JongKey shipper mà phải không?
hức! sao mà con đau khổ dữ zậy nè, umma ơi!!!!


p/s: fic nì giống như T-ara fic hơn là SHINee fic ik nhỉ!!!!

p/s
2: phải công nhận là au có trí tưởng tượng tốt và khả năng viết cũng
tốt không kém nhưng… tiếc là Sak không cảm nhận được sau khi đọc cái
đoạn bợn Jjong xuất hiện nữa, tại vì bị sốc lâm sàng rồi! ôi trời ơi!
Mới ngày nào còn vỗ ngực xưng tên ta là 2Min (+JongKey) shipper mà giờ
ngồi đọc cái fic mà bợn Jjong ngoại tình thế này! *giãy* *bắt đền đó*


p/s
3: umma cắt kiss scene hay thay đổi gì gì đi umma *mắt chớp chớp* *làm
aegyo tích cực*!!!! Tại con tưởng tượng Jjong mà làm thế với Jiyeon…
hức, umma kiếm giùm con cục đá con đập đầu vô đi! Chời ơi! Huhu! đây đâu
phải Sad fic đâu mà sao con khóc dữ zậy nè umma???


p/s 4: chap 5 mới có 2Min của con sao? Chết mất! Lâu quá ah!

Dù umma là JongKey shipper, nhưng cái fic này nó hay thiệt mà, hix hix [Long fic] Fairytale of me [update chap 8] 1327686003

Đọc cái fic này, umma cũng đau khổ vì Bummie bị ra rìa lắm, nhưng... fic hay wá, uma ko cưỡng lại đc, vẫn cứ ráng đọc và chấp nhận thôi [Long fic] Fairytale of me [update chap 8] 1327686003

Vì vậy, umma phải ráng đưa 2 bạn chẻ íh đến w nhau trong fic của umma, keke

P/S: Fic này nhìu nhân vật, nhưng ko có nhóm nào đầy đủ, chỉ có SHINee nhà mình là đủ mặt, ko phải SHINee thì là fic gì? [Long fic] Fairytale of me [update chap 8] 942002661 Bạn Jjong nhà mình thủ vai nam chính đấy chứ lị [Long fic] Fairytale of me [update chap 8] 1802502158

P/S 2: Hix hix, thôi, dù sao cũng là fan fic mờ [Long fic] Fairytale of me [update chap 8] 942002661

P/S 3: Ji ấn tượng Jong nhờ ấy cái kiss scene, umma cut gòy thì biết phải làm sao? [Long fic] Fairytale of me [update chap 8] 1327686003 Fic của bạn au mà, umma chỉ cut những cảnh nhạy cảm thôi [Như chap 5 íh, hix hix]

P/S 4: hèhè, umma edit xong chap 4 gòy, nhưng đợi nhìu comt mới post, keke



Chữ ký của Bling Bling Takki

Làm quen với Bling Bling Takki


kytich
kytich
Hiện:

Tổng số bài gửi : 369
Chỉ số thành sao : 5
Join date : 04/05/2012
Đến từ : Late teens
Bài gửiTiêu đề: To Takki [Long fic] Fairytale of me [update chap 8] 286-19/7/2012, 6:11 pm
À, là fic em sưu tầm rồi edit lại .^ ^ vậy em cũng thường dạo một vòng đọc fic ở những diễn đàn khác nữa à? ^ ^

Trông người lại ngẫm đến ta, xem bà con ở những nơi khác viết fic thế nào phải không? ^^


Chữ ký của kytich

Làm quen với kytich


Bling Bling Takki
Bling Bling Takki
Hiện:

Scorpio
Tổng số bài gửi : 512
Chỉ số thành sao : 12
Join date : 07/11/2011
Age : 29
Đến từ : S2 - Bling's house
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long fic] Fairytale of me [update chap 8] [Long fic] Fairytale of me [update chap 8] 286-111/7/2012, 12:21 pm
kytich đã viết:
À, là fic em sưu tầm rồi edit lại .^ ^ vậy em cũng thường dạo một vòng đọc fic ở những diễn đàn khác nữa à? ^ ^

Trông người lại ngẫm đến ta, xem bà con ở những nơi khác viết fic thế nào phải không? ^^

Vâng, hihi ^^

E thường đọc fic trên Zingme, các shawols trên đó viết fic hay lắm ạh ^x^

Hôm kia e đọc đc mấy cái fic "Nước mắt NewYork"; "Exchange"; "Jjong à, hyung yêu em nhiều lắm, rất nhiều"; ... đều là Long fic và hay cực kì íh, hihi ^x^



Chữ ký của Bling Bling Takki

Làm quen với Bling Bling Takki


Bling Bling Takki
Bling Bling Takki
Hiện:

Scorpio
Tổng số bài gửi : 512
Chỉ số thành sao : 12
Join date : 07/11/2011
Age : 29
Đến từ : S2 - Bling's house
Bài gửiTiêu đề: [Long fic | Non-SA] Fairytale of me - Chap 4 [Long fic] Fairytale of me [update chap 8] 286-111/7/2012, 12:30 pm
Chap 4:

[Long fic] Fairytale of me [update chap 8] 306201210437872

Vật Thí Nghiệm.

-------------------

***** Ji Yeon’s POV *****

- Ư... ư...

Tôi khẽ rên nhẹ trước khi mở hoàn toàn đôi mắt đang nhắm nghiền của mình. Chóng mặt quá, đầu tôi như quay cuồng mà chẳng biết lý do là vì đâu. Xoa mớ “hỗn độn” trên đâu, tôi từ từ ngồi dậy. Chợt... tôi như chết đứng trong vài giây khi thấy căn phòng bây giờ mình đang ở, là... phòng của JONG HYUN!!! What has happened to me??? Á, khoan! Từ từ đã, hình như là... người tôi lại đổi nhiệt một cách đột ngột, hai má nóng bừng khi bao nhiêu hồi ức của vài tiếng trước tua lại trong bộ nhớ có hạn của tôi. Sao tôi lại ngớ đến mức đó chứ?! Đã nói là phải thức trước hắn cơ mà. Vậy mà đó, ngủ luôn tới trời tối thui thụi thế này. Chẳng biết khi hắn tỉnh dậy thấy tôi nằm bên cạnh, hắn có... Aish! Sao tự nhiên tôi thấy bức bối quá vậy nè! Cầm lấy cái gối bên cạnh, tôi vùi mặt vào nó vì... quá xấu hổ với bản thân và... với hắn.

- Xem ra nghiêm trọng hơn ta nghĩ! - Một giọng nam lạ hoắc vang lên làm tôi giật thót.

Ngước đầu lên nhìn, tôi khẽ nhíu mày khi thấy con người đang đứng dựa lưng vào cửa phòng, hai tay khoanh trước ngực nhìn tôi cười... gian?! Trông anh ta quen lắm! Hình như là đã gặp qua... Phải rồi! anh ta chính là Lee Joon, một trong Tứ Thần Tộc của nơi đây và là “liều thuốc” của Jong Hyun. Nghĩ đến đây, tự dưng tôi cảm thấy trong người tôi nóng lên khi nhớ đến “nụ hôn” lúc trưa của cả hai. Có cần phải đứng trước mặt người khác như vậy không? Chẳng lẽ có nhu cầu là hắn và Lee Joon sẽ... cho dù bất cứ đâu và trước mặt ai sao? Có cần “biến chất” vậy không chứ? Nhưng đó là chuyện của hắn, tại sao tôi lại phải bận tâm nào? Mà... như vậy có được xem là “nụ hôn của hai thằng con trai”?! A~! Mày bao đồng quá rồi Park Ji Yeon à!!

- Gì thế này? Bị Jong Hyun vờn ra sao mà trông bây giờ mặt ngớ đến phát ngu thế kia?? - Giọng nói đó lại vang lên.

Giật mình nhìn lại, tôi thấy Lee Joon đã tiến đến ngay bên cạnh giường nơi tôi đang ngồi tự khi nào. Hai tên này đúng thật rất hợp nhau, từ tư chất đến cách nói chuyện, thật làm người khác sôi máu. Nhìn xung quanh căn phòng rồi lại nghiêng nhẹ đầu một chút, tôi lên tiếng.

- Sao ngươi vào đây? Chẳng phải đây là phòng của tên “biến chất” đó?

- Hửm? Biến chất?!? - Lee Joon căng to cặp mắt của anh ta nhìn tôi.

- Ừ, thì biến chất! - Tôi nhắc lại.

3 giây... 10 giây... 30 giây...

- HAHAHAHA...! Lần đầu ta nghe có người dám bảo “đức vua” của chúng ta là tên “biến chất” đấy! Em to gan thật! Hahaha... - Lee Joon vừa cười vừa nói sau khi đứng hình vài chục giây.

- Ta to gan mặc kệ ta, hắn biến chất, đó là sự thật. Chẳng phải sao? Có ai đời lại mắc cái bệnh “skinship” quái dị đó! Chỉ có mình hắn! Mà ngươi, sao ngươi lại đến đây? - Quay lại vấn đề chính, tôi không thích bản cãi với cái tên “quý tộc” đáng ghét này.

- Là Jong Hyun bảo ta đến, hắn nói sau khi em tỉnh dậy thì sai người đem thức ăn đến cho em! - Lee Joon nói rồi thả phịch người ngồi xuống chiếc giường êm ái của hắn một cách tự nhiên.

- Hắn?! Có nhầm không vậy? Hắn bảo ngươi đem thức ăn cho ta? Tính bỏ vào đó thuốc độc để ta ăn phải sau đó lăn đùng ra chết rồi đem ta quẳng đi à? - Tôi khinh bỉ nói đồng thời xê người ra một chút để giữ khoảng cách với Lee Joon.

- Tuy cậu ta có phần ngang thật, lạnh thật, mà ác cũng ác thật, nhưng đâu đến nỗi, có cần nghĩ quá vậy không? - Lee Joon tặc lưỡi nói.

- Ai biết được! Một tên đại xấu xa như hắn có thể sánh ngang tầm với Satan thì với việc giết ta có lẽ quá bình thường với hắn! - Tôi thở dài.

- Ta cũng không tin là Jong Hyun bảo ta làm việc này đấy! Ki Bum còn bị shock cơ mà. Không chỉ là thức ăn thường mà còn là những món tẩm bổ cho người thiếu máu nữa đấy mới lạ! - Lee Joon nhún vai trả lời.

- Thiếu máu? - Tôi nhướng mày khó hỉu.

- Ta cũng chẳng biết, là Jong Hyun bảo thế đấy! - Lee Joon tiếp tục.

- Ừm... cơ mà ngươi bảo là đem thức ăn đến cho ta, có cần phải như thế? Ta tự đi ăn được!

Dứt lời tôi đứng lên bước chân xuống giường nhưng ngay lập tức ngã ngược lại vì bị một bàn tay khác giữ lấy cánh tay mình. Chưa kịp hoàn hồn thì hai tay tôi bị ép xuống giường, cả người bị một cơ thể khác đè lên và chủ nhân của nó không ai khác chính là Lee Joon. Anh ta nhìn tôi chằm chằm rồi môi khẽ cong lên tạo thành một nụ cười “gian” không chê vào đâu.

- Nè... ngươi làm gì đấy?! Tránh xa ta ra! - Tôi quát Joon.

- Suỵt! - Lee Joon rít nhỏ đồng thời áp mặt sát xuống cổ tôi.

- Tên khốn! Ngươi bỏ ta ra!!!! - Tôi vùng vẫy cố thoát ra cánh tay chắc khỏe đấy.

Càng vùng, càng chống thì tôi lại càng bị siết chặt hơn. Quái thật! không chỉ riêng gì hắn mà cả Lee Joon cũng vậy, bọn này sao lại thích “đè” người xuống đến thế cơ chứ? Chẳng lẽ họ đều cùng nhau bị “biến thái hóa” hết sao? Tóc tai tôi dựng hết lên khi nhận thấy cái con người bên trên tôi đang run bần bật vì... CƯỜI?! Nhìn cái mặt gian một cách khó tả của anh ta tự dưng tôi thấy lòng bất an, nhưng mà... sao Lee Joon chỉ “đè” chứ ngoài ra không có những chuyện... như hắn? Anh ta đang tính toán cái gì trong đầu đây? [Au: Ji ơi là Ji, bị Jjong “đè” riết h đâm ra không còn “cảm giác gì” khi bị người khác “đè” sao??? =”=]

- Em nên chịu khó yên một chút đi, lát nữa sẽ thu được kết quả hoàn hảo đấy! - Lee Joon nói nhỏ vào tai tôi khi mà tôi đang tức giận dùng chân đạp đạp lấy kẻ nằm trên mình.

- Gì cơ? - Mọi giác quan cùng hành động tôi đình công giây lát để chờ lời giải thích của anh ta.

“Bốp!”

Nhưng ngay sau câu nói của tôi thì âm thanh nặng trịch của một vật gì đó bị quẳng xuống sàn không thương tiếc. Và song song với tiếng động là cơ thể tôi nhẹ hẫng đi y như rằng kẻ đang đè lên người tôi không còn hiện diện ngay bên trên tôi... Cơ mà đúng là anh ta không còn ở trên nữa!!! Cổ tay tôi đã được giải phóng, còn tiếng động đó là do chính Lee Joon trực tiếp tạo ra. Quái! Chẳng phải khi nãy anh ta còn dũng mãnh mà “đè” tôi xuống giường hay sao? Thế thì lý do gì mà anh ta lại “tự mình” nằm xuống dưới sàn thế kia? Ngồi dậy, tôi giật thót tim khi thấy... Jong Hyun đang đứng hiên ngang trước cửa, môi khẽ nhếch lên nhìn chằm chằm vào tôi cùng với hai người con trai tóc nâu đứng hai bên. Tim tôi ngay lúc này đây đập rất nhanh, nhanh như đang bỏ chạy khỏi một cuộc rượt đuổi.

- Woah~~ Ngươi có cần phải mạnh tay như thế không? Ta chỉ đang giúp ngươi kiểm tra “đồ chơi” của ngươi có bất kì “hư hỏng” nào không thôi mà! - Giọng nói nửa bực tức, nửa đùa cợt của Lee Joon vang lên đã giúp tôi điều hòa lại nhịp tim của mình trở về trạng thái ban đầu.

- Ta không nhờ ngươi. Cái gì của ta, ta rất ghét người khác chạm vào! - Vừa nói Jong Hyun vừa bước đến nơi Lee Joon đang ngồi bẹp ngó nghiêng cánh tay bị tiếp đất một cách đáng thương của mình.

- Thì biết là ngươi ghét, nhưng tại vì ta thấy ở trên cổ “búp bê xinh đẹp” của ngươi có “vết gì đó đỏ đỏ” nên ta tò mò mún nhìn kĩ thôi.

Lee Joon lè lưỡi nói và sau câu nói của anh ta thì một trong hai người con trai tóc nâu bước đến tôi rồi nhanh tay... kéo cổ áo tôi lệch sang một bên...

1 giây... 2 giây... 3 giây...

“BỐP!!!”

- YAH!! TÊN BIẾN THÁI!!! - Sau cái tát thẳng vào mặt tên kéo cổ áo tôi lệch sang một bên, tôi hét lên, đồng thời lui lại giữ khoảng cách an toàn.

- YAH! ANH JONG HYUN!! SAO ANH LÀM VẬY VỚI BẠN EM?!?!?!

Tên điên đó không màng đến cái tát của tôi mà quay sang... hắn để... gào thét vớ vẩn gì đó?! Còn hắn thì chẳng nói gì ngoài việc nhíu cặp mày nâu rậm rạp nhìn tên đang giãy chân đành đạch ngồi ngay bên cạnh tôi.

- Còn nhìn em như vậy nữa! Òa òa, ôi cái công trình của em! Ôi cái tâm huyết của em với lần thí nghiệm kì này! Oa oa, tại sao? Tại sao anh lại “ăn” sạch bách người ta như vậy??? Òa òa, còn đâu nữa “vật thí nghiệm” của em!!! - Lảm nhảm, khóc lóc => ăn vạ?! Cậu ta đang nói cái quỉ gì vậy??

- Hahahaha, ôi... ra không chỉ mình “đức vua” mà cả “nhà bác học trẻ” cũng muốn sở hữu “báu vật” cơ đấy! Hahaha...

Đang nhức đầu vì tiếng khóc inh ỏi của tên được gọi là “nhà bác học trẻ” kiêm lun “thằng điên biến thái” thì tiếng cười nức nẻ đến long trời lở đất của Lee Joon cứ vang lên đều đều lại làm cho căn phòng vốn ồn này càng ồn hơn bởi một mớ âm thanh hỗn tạp hòa chung với nhau.

- Thật là! Thôi nào Tae Min! Chẳng phải còn Ji Eun đấy sao? Một người cũng đủ rồi, còn anh Jong Hyun, anh thật là... hừ!

Tên tóc nâu còn lại bước đến kéo cái tên đang khóc lóc ngồi cạnh tôi cùng với cái nhìn soi mói đến nơi tôi rồi sao đó quay sang hừ giọng với hắn. Thái độ gì vậy? Đừng nói là... GHEN?! Ơ mà ghen cái gì? Tôi thì làm gì mà bị ghen? Đừng nói là ghen với tôi vì “được” hắn nhốt trong đây nhé? Khoan! “dấu gì đó đỏ đỏ” trên cổ, bị “ăn” sạch banh bách?

1 giây... 2 giây... 3 giây...

- Hức... hức... OAOAOAOA!!!!!!!!!!!!!!

***** End Ji Yeon’s POV *****

[Au: Bắt đầu từ khúc này Pin sẽ không cho pạn Ji dẫn truyện nữa. Pạn ý tối ngày chỉ nói về mình không thôi, như vậy là hư ;))]



---oOo---

Trong một căn phòng, có bốn con người và một “cục gì đó” to đùng ở trên giường phát ra những tiếng nhỏ tựa những tiếng nấc như là “ Hức... hức...” rồi lâu lâu lại “òa... òa...”, nghe mà... nóng ruột. Một người thì ngồi trên chiếc trường kỷ được chạm khắc theo kiểu cách của những vị vua chúa, hai chân bắt chéo nghiêng đầu nhìn về phía “cục gì đó” cùng với ba tên đang mếu máo vây quanh “cục đó” một cách khó chịu, hắn chậm rãi lên tiếng.

- Cho các ngươi 3 phút để con bé đó dừng lại việc khóc lóc và chui ra khỏi tấm chăn ngay! - Giọng lạnh lùng ra lệnh.

- Ah~~ cũng tại anh đặt “dấu sở hữu” khiến cho bọn em hiểu lầm thôi! - Ki Bum khổ sở.

Dường như từ “dấu sở hửu” đang là một liều thuốc kích thích cho việc khiến cho người ta khóc to hơn trong tình trạng hiện nay thì phải? Bởi vì sau khi Ki Bum dứt lời thì tiếng “oa... oa...” ngày càng rõ và to hơn thành tiếng “ÒA... ÒA...”. Bên cạnh đó thì gương mặt sa sầm lại của kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó lại làm cho tinh thần ba tên đáng thương này ngày một suy giảm. Có mà cả ba sẽ bị tổn thọ vài chục tuổi khi mà còn ở đây lâu thêm vài phút nữa mất. Cũng tại bọn họ, ai bảo ngu ngốc làm chi khi mà vướng phải cái “cục nợ” ưa mè nheo này. Nếu như máy thời gian của Tae Min được tiến hành làm và đã làm xong thì họ sẽ ngay lập tức quay lại thời gian ban nãy, họ hứa là không bao giờ chạm mặt và trêu cái thứ “gián tiếp” đưa họ đến cận kề với “nguy hiểm” như thế này đâu!!! Hít một hơi thật sâu, Ki Bum lại tiếp tục công việc “vỗ về” dở dang của mình.

- Thôi nào! Không phải anh Jong Hyun bảo là chưa hề làm gì ngươi ngoài việc đặt... À à, anh từ từ đã, em đang dốc toàn tâm toàn lực để “búp bê xinh đẹp” của hanh nín mà~~~ Ngồi xuống đã, đừng nhìn em như thế~~ - Ki Bum vội nói khi Jong Hyun đứng lên còn ánh mắt thì như đang nói rằng “Nếu ngươi còn nói thêm một từ nào nữa thì chuẩn bị bảo Tae Min trồng một cái lưỡi nhân tạo đi!” để dọa thằng nhỏ.

- Hừ! - Jong Hyun hừ giọng một cái rồi lại yên vị trên chiếc trường kỷ quen thuộc.

- Thật là anh Jong Hyun chưa làm gì cậu mà, tại ban nãy tớ “xúc động” quá thôi!! - Đến lượt Tae Min vỗ về.

- Tôi mặc kệ! Hức... hức... Hắn ta có làm gì hay chưa... Hắn... hức... còn ở đó thì tôi sẽ... nằm lì ở đây tuyệt thực luôn cho coi! OA OA~~ - Ji Yeon khóc to hơn cả ban nãy.

- Trời ơi là trời!!! Bây giờ cậu có nín không hả? Hả? HẢ?!!! - Tae Min tức khí hét lên.

- KHÔNG!!!! - Ji Yeon hét lại cũng không kém.

-... ?!?

Tae Min, Lee Joon và Ki Bum thua rồi! Thua thật rồi!!! Lần đầu tiên cả ba tìm thấy được một kẻ ăn vạ còn “đáng sợ” hơn cả Minnie baby của họ cơ đấy! “Ôi ôi ôi~~~ thế mà lỡ như cái thí nghiệm đó không thành thì chắc...” Tae Min tự nhủ khi nhớ đến cái thí nghiệm phá giải độc “kích dục” cực hiếm của bọn Ác Thần kìa. Lỡ mà nó bị hư hỏng, chắc “Pặc pặc” vài tiếng là cậu bị cách li với cái phòng thí nghiệm thân yêu mất. Như vậy thì... thật là tàn nhẫn a~~~

- Hừ! Ngươi thích ở đây đến thế thì cứ ở lại, những người còn lại thì đi ra khỏi đây! - Lần này thì Jong Hyun nhà ta chịu hết nổi mà phải lên tiếng rồi.

- O.K!!!! - Ba tên đồng loạt trả lời rồi ngay sau đó co chân mà chạy ngay lập tức khỏi “cổng địa ngục”.

Tất nhiên khi ba kẻ “gan to” dám làm “búp bê” của hắn khóc bỏ đi thì tại đây, trong căn phòng của hắn cuối cùng cũng chỉ còn lại hai người. Một là hắn và một là Ji Yeon, dù là trẻ con hay những người có đầu óc trong sáng đến đâu thì cũng không thể là không nghĩ đến những chuyện “hay ho” gì gì đó có thể “lại” xảy ra khi hai tên này ở riêng. Này thì ai bảo con búp bê kia ngây ngốc như “cừu non và chó sói trong thơ ngụ ngôn của La-phông-ten” làm chi để rồi bị sói ăn hết... À khoan, con sói này không có chết đói như con sói của bác Ten mà con sói này chỉ ác ý mún “bắt nạt” cừu non một tí thôi.

- Ngươi thật thích ở lại chỗ ta đến thế sao? - Jong Hyun vừa nói vừa tiến đến gần chiếc giường.

- Ngươi... ta... Không có!!! - Ji Yeon giật mình khi nghe hắn nói thế.

- Không phải khi nãy ngươi bảo sẽ ở lì đây luôn sao? - Jong Hyun ác ý vuốt nhẹ vào cái cục tròn tròn to to nằm chình ình trên giường của mình.

- Ta... ta không đùa đâu nha! Ngươi đừng có giỡn à! - Ji Yeon để lộ cái đầu nhỏ xinh của mình ra cùng với đôi mắt còn vương vấn vài giọt nước.

Thịch thịch thịch! Đấy đấy! Trái tim của sói bắt đầu lên tiếng phản chủ rồi đây này! Mà cừu non này thật khờ khạo lắm cơ, chẳng khác tí nào về con cừu ngốc nghếch được miêu tả dưới ngòi bút của lão Buy-phông, nguy hiểm trước mặt mà còn không biết chạy thoát thân. Được! Được lắm! Sói ngài đây chỉ tính vờn cừu nhà ngươi cho thỏa sự vui thích khi được “dọa” kẻ khác mà cừu non lại quá ngây ngốc không hiểu được điều đó lại còn khiêu khích tính dã thú của loài “ăn thịt” này nữa cơ đấy. Chắc con cừu non Park Ji Yeon không biết việc con sói Kim Jong Hyun 1 năm 365 ngày không bao giờ ăn chay ngày nào rồi! Vậy thì đừng trách Sói Vương ngài đây là ỷ quyền thế bắt nạt kẻ yếu đuối đấy nhé.

Kéo tấm chăn đắp ra hẳn khỏi Ji Yeon, Jong Hyun đè cả thân thể mình lên kẻ đang mở to cặp mắt ngấn nước ra nhìn mình kia. Chậc! nhớ ban nãy hắn “lỡ” uống máu của con cừu này đâu ít, vậy mà mặt vẫn còn hồng hào thế này này. Đưa bàn tay cứng rắn của mình lên mơn trớn bờ má phúng phính của kẻ nằm dưới, hắn cảm thấy bàn tay mình như bị hút lấy, không thể nào dời ra được. Cái bàn tay “phản chủ” của hắn từ từ di chuyển đến chiếc môi xinh xắn kia. Miết nhẹ lên bạc môi, hắn thấy mình như rạo rực. Cúi đầu xuống, hắn thật muốn nuốt lấy đôi môi này quá!

Trong khi Ji Yeon đang ngây người vì hành động “đụng chạm” rất ư là “dịu dàng” của Jong Hyun thì ngay lập tức lại phải căng cặp mắt to tròn của mình ra hết cỡ để mà nhìn trân trân lấy cái kẻ đang có ý định muốn “cưỡng hôn” mình lần nữa. Rồi không cần nghĩ nhiều, con cừu non Park Ji Yeon đã dũng cảm mà dùng hết sức đẩy con sói đang đói meo kia ra trước sự kinh ngạc của hắn rồi lấy tay che môi mình lại.

- Ngươi làm trò gì đấy? - Jong Hyun nửa tức giận, nửa tò mò vì hành động của Ji Yeon. Không tức sao được khi tự nhiên đang chuẩn bị ăn thì con mồi lại vụt chạy thế kia.

- Ngươi không được hôn ta! - Tay vẫn che miệng mà nói.

- Hửm? - Lông mày nhếch lên khó hiểu.

- Ý ta là... ngươi không được... hôn ta... vì lúc nào ngươi cũng... A~~~ Nói chung là không được hôn!!! - Ji Yeon ấp a ấp ùng nói cùng với hành động lắc đầu nguầy nguậy trông yêu không tả nổi khiến Jong Hyun phải vô thức mà nhếch bạc môi lên cười khẩy một cái.

- Được thôi, dù gì hôn một con cừu khờ khạo như ngươi ta cũng chẳng thích lắm! Ngươi ăn uống xong rồi đi đến phòng thí nghiệm đi, Tae Min đang cần ngươi đấy! - Hắn nói một hơi bỏ đi trong sự ngạc nhiên của nó.

“ Ơ... vậy là đi sao?”

Hình như có một kẻ cảm thấy tiếc nuối rồi đấy. Trong khi đó thì lại có một kẻ khác đang cảm thấy rất hài lòng.

---oOo---

- Cái lọ màu tím tím này là gì đây? - Một cô bé cầm lấy cái lọ thủy tinh trong suốt bên trong chứa một thứ dung dịch màu tím nhạt trông rất đẹp lên hỏi.

- Á! Đừng làm rớt nó và cũng đừng lắc nó như thế! Để yên đấy giùm tớ Ji Eun!!! - Một cậu nhóc với vẻ mặt baby hét lên khi thấy Ji Eun lắc nhẹ cái lọ.

- Đây là cái gì mà trông ngươi lo lắng thế, nhóc con? - Một cậu khác trông cũng baby chẳng kém tò mò hỏi.

- Đây á? Là thuốc “phá hủy” cực mạnh đấy! Bao nhiêu đây mà chạm vào mặt đất là có cả đời hai người cũng chẳng thể tìm lại hết được số thuốc trong phòng thí nghiệm này để mà hoàn thành lại cái nhan sắc của mình đâu! - Cậu nhóc đó lại nói.

- Woah!!! Đáng sợ thật, cái này do cậu chế đấy hả Tae Min? - Ji Eun lè lưỡi cẩn thận đặt lọ thí nghiệm xuống đồng thời quay đầu sang hỏi Tae Min.

- Đúng! Là tớ làm ra nó đấy! - Tae Min tự hào nói.

- Không ngờ ngươi nhìn như vậy mà cũng thích phá hoại thật! - Cậu kia nhếch môi lên nói.

- Axx! Này Kevin, ta dù có phá hay hoại gì gì đó thì cũng là “Nhà bác học của Hoàng Gia” kiêm luôn là “Thần Lùn” đấy nhá! Ngươi có tin ta cho gấu đến tha ngươi vào rừng không hả? Hả? HẢ? - Tae Min trợn mắt với cậu.

- Để ta xem con gấu ngươi nói với cái thứ thuốc này cái nào mạnh hơn! - Kevin nói rồi với tay lấy cái lọ thuốc màu tím “đáng sợ” đấy.

- Ngươi... Đồ ăn cướp!!! Trả lại cho ta!!! - Tae Min hùng hổ giành lấy.

- Có ngon thì tự tới lấy nào, plè!!

Kevin lè lưỡi trêu Tae Min rồi cả hai rượt nhau trong phòng thí nghiệm y chang con nít. Nhìn hai người xem nào, có ai tin nếu như nói cậu Kevin 20 tuổi và Tae Min 18 cơ chứ?! Oài~~~ dù cho là có cái bộ dạng baby trong cái tuổi “người lớn” kia thì làm ơn cái suy nghĩ cũng hãy lớn lên theo thời gian chứ đừng theo không gian thế kia. Thật là nhức đầu a~~~

- Này này! Hai người có thôi đi không hả? Tôi nhức đầu lắm rồi đây!!! - Cuối cùng thì kẻ đang ngồi thù lù, hai tay chống cằm để mà ngắm mấy chậu hướng dương đã lên tiếng.

- Ách! Quên mất Ji Yeon còn ở đây, hà hà, cậu cứ ngồi đó chơi tí đi. Chỉ vài phút nữa thôi là sẽ cần đến cậu và Ji Eun à!

Tae Min thôi không rượt Kevin nữa mà quay lại với ống thí nghiệm chứa dung dịch màu trắng y chang nước kia. Nhìn cậu chàng loay hoay đọc sách rồi lại lúi húi tìm nguyên liệu để chế thuốc thật là làm người khác ngưỡng mộ quá đi! Tuổi trẻ tài cao mà ta ơi! Chỉ mới 18 tuổi mà TaeMin lại có bộ óc của một nhà bác học cơ đấy. Có ai ngờ cái con người với bộ mặt trẻ con hết mức còn tính tình thì lại điên điên khùng khùng thế kia lại là nhà bác học không hả trời??? Quả là đúng khi người ta lại bảo những thiên tài thì đầu óc luôn luôn không bình thường?!

- Yeah!! Cuối cùng cũng gần xong rồi, chỉ cần một ít máu của hai cậu nữa là được! - Giọng nói hớn hở của Tae Min cất lên giúp Ji Yeon quay về với hiện thật.

- OMO??? Cậu đùa với tớ á? Cái gì mà “ít máu của hai cậu” ?? Tính giết người à??? - Ji Eun nói dường như hét, và với cái tần số vài ngàn Hz của cô nàng cả bọn cảm thấy lỗ tai mình hình như nghe o o thì phải.

- Yah! Lee Ji Eun! Em dù có ghét anh thế nào cũng hãy nói đi chứ! Chứ em hét như vậy có ngày anh điếc tay mất! - Kevin ôm hai bên lỗ tay mình kêu lên.

- Chậc chậc! xin lỗi, tại em xúc động quá! - Ji Eun lè lưỡi nói - Mà còn cái vụ máu me ở đây là gì hả? NÓI! - Ngay lập tức Ji Eun lại quay sang Tae Min và dùng cái giọng vàng anh của mình tra tấn thằng bé.

- Oái! Đừng hét! Cậu hiểu lầm rồi, máu ở đây là chỉ lấy đúng 3 giọt mỗi người thôi! - Tae Min khổ sở giải thích.

- Vậy sao? Vậy thì Ji Yeon giúp tớ đi, cậu cho cậu ta 6 giọt máu là được rồi, khỏi lấy của tớ, tớ sợ bị lấy máu lắm! - Ji Eun nói với giọng đáng thương nhất có thể cùng đôi mắt cún con ngây thơ vô (số) tội ra nhìn nó.

- Như vậy cũng không được! Bởi vì trong đây ghi là cần của hai người và mỗi người 3 giọt cơ. Không làm theo hướng dẫn là không thành đâu! - Tae Min bác bỏ lời đề nghị của Ji Eun với Ji Yeon.

- Oáp! Đau khổ vậy?! - Ji Eun nói như mếu.

- Hừ! Cậu toan làm cái quái gì mà cần máu của hai người bọn tôi vậy hả? - Ji Yeon nhìn Tae Min với vẻ nghi hoặc.

- Hê hê, là thuốc giải đấy mà! - Tae Min cười giả lả.

- Thật chứ? - Ji Yeon dò hỏi.

- Thật! Tớ nói thật mà! - Vẻ mặt cười tươi y chang hoa hướng dương nhưng mà... sau lưng thì đang đổ mồ hôi hột đây!

1 giây... 2 giây... 3 giây... 10 giây...

Cuối cùng, không tìm được sự khả nghi trong lời nói của Tae Min nên Ji Yeon và Ji Eun cuối cùng cũng đồng ý cho Tae Min 3 giọt máu quý hiếm của họ. Khỏi cần nói thì ai cũng biết Tae Min nhà ta hí hửng thế nào rồi. Và sau vài phút đun sôi thì từ một dung dịch trắng, toàn bộ dung dịch trong ống nghiệm đã chuyển thành màu đỏ tươi của máu. Cái này thật là lạ à nha, chỉ có 6 giọt máu mà ống nghiệm trở thành một màu đỏ hoàn toàn thế rồi đấy. Và không chần chừ gì nữa, Tae Min rút trong túi ra một túi bột gì đó màu xanh lá rồi thổi vào Ji Eun và Ji Yeon. Ban đầu cả hai cảm thấy thần kinh bị tê liệt rồi từ từ cả thân thể nóng hừng hực, đầu óc choáng váng. Thấy biểu hiện lạ lùng của cả hai, Kevin không khỏi tò mò.

- Ngươi thả cái bột gì vào hai người đó vậy hả? - Cậu hỏi.

- Độc dược kích dục! - Tae Min trả lời tỉnh queo.

- SAY WHAT??? Ngươi đùa đấy à? Thả cái thứ đó vào người họ làm gì? HẢ? HẢ? HẢ? - Kevin dường như hét lên.

- Axx! Câm mồm nhà ngươi lại coi! Cái thứ thuốc ta vừa tạo là để phá giải độc dược đấy đấy, lấy cho Ji Eun uống đi rồi sau đó đưa cho Ji Yeon! - Tae Min bực bội nói.

Ngay sau khi nghe Tae Min nói thì Kevin nhanh chống lấy “thuốc giải” cho Ji Eun uống. Nhưng mà... Ách! Chết mất! Ji Eun nốc một hơi cạn hết ống nghiệm rồi, trời ơi!!! Giờ tính sao? Tae Min thì trong tình trạng mắt trợn ngược lên hình chữ A, mồm chữ O nhìn ống nghiệm một cách... đáng sợ!

- Xong rồi, trời ơi xong luôn rồi! Ngươi mau đi kiếm anh Jong Hyun đến đây, bảo Ji Yeon gặp chuyện rồi, mau lên đi! - Tae Min vừa nói vừa loay hoay tìm lọ thuốc tê liệt tứ chi của mình.

- Tìm hắn ta để làm gì? - Mắt Kevin tối lại khi nghe nhắc đến Jong Hyun.

- Không tìm anh ấy thì tìm ai, ngươi có thể làm được gì giúp ji Yeon à?! Còn không mau lên đi! ĐI!!

Tae Min hối thức khi Ji Yeon đã bắt đầu bám víu lấy Ji Eun y như con bạch tuột. Và tất nhiên là với tình trạng “ngàn cân treo sợi tóc” này thì Kevin không còn đâu nữa đầu óc mà để so đo tính toán điều mà cậu cực kỳ cực kỳ ghét kia để mà chạy đi tìm lấy hắn ta để giúp Ji Yeon thoát khỏi tính trạng này. Thế nhưng hắn giúp bằng cách nào? [Au: Chuyện này à? Chỉ có Jong Hyun mới biết! * cười nham nhở*]



Chữ ký của Bling Bling Takki

Làm quen với Bling Bling Takki



Được sửa bởi Bling Bling Takki ngày 4/8/2012, 5:33 pm; sửa lần 2.

kytich
kytich
Hiện:

Tổng số bài gửi : 369
Chỉ số thành sao : 5
Join date : 04/05/2012
Đến từ : Late teens
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long fic] Fairytale of me [update chap 8] [Long fic] Fairytale of me [update chap 8] 286-112/7/2012, 1:25 pm
Tem , hi hi, hay thật, mình vào đúng lúc ghê

Chị lấy tem đây. Hi hi

Em update chap mới cho cả hai fic, chắc phải làm việc tích cực lắm. Good luck!!!


Chữ ký của kytich

Làm quen với kytich


sakurakinomoto_106
sakurakinomoto_106
Hiện:

Tổng số bài gửi : 315
Chỉ số thành sao : 9
Join date : 11/03/2012
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long fic] Fairytale of me [update chap 8] [Long fic] Fairytale of me [update chap 8] 286-112/7/2012, 3:22 pm
Hic hic, umma nói thế thì thôi vậy…

Đành phải trông chờ vào sự xuất hiện của 2Min iu dấu mới được… hic hic…

p/s: thằng Jong là vai chính mà con thấy nó xuất hiện nhỏ giọt quá đi, mà mỗi lần nó xuất hiện là con lại thêm một lần bị shock… uh thì đúng là SHINee có đủ, ngẫm lại cũng thấy phải…

p/s 2: cảnh mà umma edit là giữ Ji với Jong ak? Ôi trời ơi, chắc con đi chết đây… Kiss scene mà con đã muốn… Chời ơi, au giết người không dao…

p/s 3: con cũng hay kiếm fic để đọc nhưng con chỉ đọc 2Min thôi (tình iu lớn của con mà), JongKey con cũng ít đọc nữa… Trong S2 fic JK con chỉ mới đọc của umma với của bé Heo thôi…

@kytich: Sak đọc vì Sak thích đọc thôi chứ không phải để xem của người ta như thế nào. Tại vì Sak thích đọc fic nên Sak mới thử viết fic, khi viết fic biết viết fic nó khổ thế nào thì lại càng thích đọc fic hơn…Nhưng bây giờ mỗi khi đọc Sak sẽ cố gắng để lại com, vì Sak biết tâm trạng của au mà fic ế nó buồn thế nào… Hic, Sak lại nói nhảm rồi… chị thông cảm, lâu lâu Sak lại thế đó… chắc tại Sak già rồi nên mắc bệnh nói nhiều và nói nhảm…



Chữ ký của sakurakinomoto_106

Làm quen với sakurakinomoto_106


kytich
kytich
Hiện:

Tổng số bài gửi : 369
Chỉ số thành sao : 5
Join date : 04/05/2012
Đến từ : Late teens
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long fic] Fairytale of me [update chap 8] [Long fic] Fairytale of me [update chap 8] 286-112/7/2012, 11:56 pm
Bling Bling Takki đã viết:
[quote

Đúng gòy sis ạh, e cũng thấy thế ^^

Nhiều khi viết xong gòy, post gòy thì lại thấy nó có gì đó kỳ kỳ =="

Sau đó, đột nhiên ý tưởng nhảy vọt ra, chạy theo bắt chụp cho đã, thế là lại lên 4rum edit =]]

Ôi ==" Mà níu e ngâm fic thì ko biết chừng nào mới post đc, vì cứ ngâm lại, chỉnh sửa thấy ổn, vài hôm sau lại thấy nó có vấn đề =]]
[/quote]

Hi hi, em cũng "đau đầu" vì "nàng fic" kiêu kỳ ha. Nhà thơ thì thơ thẩn vì nàng thơ. Chúng ta viết fic thì vất vả vì "nàng fic". ^^

Cứ thuận theo tự nhiên vậy, khi nào có cảm hứng thì viết thôi, hi hi

Một mình em đang "vận hành" cả 3 fic nên chắc cũng mệt ha, hi hi, cứ thư thả nhe. Good luck!


Chữ ký của kytich

Làm quen với kytich


sakurakinomoto_106
sakurakinomoto_106
Hiện:

Tổng số bài gửi : 315
Chỉ số thành sao : 9
Join date : 11/03/2012
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long fic] Fairytale of me [update chap 8] [Long fic] Fairytale of me [update chap 8] 286-115/7/2012, 8:21 am
Huhhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhu! Chị
kytich không rep cho Sak, huhuhuhuhuhuh, chị cho Sak nói chiện một mình,
huhuhhuhuh, không biết đâu! nghỉ chơi!!!!!! Huhuhuhuhu!


Chữ ký của sakurakinomoto_106

Làm quen với sakurakinomoto_106


kytich
kytich
Hiện:

Tổng số bài gửi : 369
Chỉ số thành sao : 5
Join date : 04/05/2012
Đến từ : Late teens
Bài gửiTiêu đề: To Sakura [Long fic] Fairytale of me [update chap 8] 286-115/7/2012, 9:55 am
Takki, chị mượn chỗ chút nhe, thanks em ^^

Sakura nín đi *lau nước mắt cho Sak*, ướt fic của Takki hết rùi ^^

Em có nghe thấy Thần Lùn Taemin đang kêu oai oái không kìa "Ui, sao lại mưa vậy nè? Ướt mem rùi!" hi hi hi




Chữ ký của kytich

Làm quen với kytich


sherlock_pin
sherlock_pin
Hiện:

Pisces
Tổng số bài gửi : 3
Chỉ số thành sao : 0
Join date : 09/07/2012
Age : 27
Đến từ : kí túc xá SHINee
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long fic] Fairytale of me [update chap 8] [Long fic] Fairytale of me [update chap 8] 286-14/8/2012, 1:20 am
Chậc, Wae Chap 5????

Tiếp tục đi chứ! [Long fic] Fairytale of me [update chap 8] 487239

Mà này, Chap 7 ra lò rồi đấy. Takki edit cũng tốt lắm đấy chứ, phù! Chứ để nguyên văn vào chắc có nước đổn thổ quá!

À mà em là Pin đây, qua đây mới biết ss tận 17, em 15 thoai ;))


Chữ ký của sherlock_pin

Làm quen với sherlock_pin


Sponsored content
Hiện:

Bài gửiTiêu đề: Re: [Long fic] Fairytale of me [update chap 8] [Long fic] Fairytale of me [update chap 8] 286-1



Chữ ký của Sponsored content

Làm quen với Sponsored content

[Long fic] Fairytale of me [update chap 8]Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang
Trang 1 trong tổng số 2 trangChuyển đến trang : 1, 2  Next

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
SHINeeShow :: 

SHINee's fanfic heaven

-


Powered by phpBB & Version 2.0
Forumotion_ripped by vlt