SHINeeShow
Chào mừng các bạn đến với Forum S2 and SHINee!
Một chốn nhỏ để tình cảm của bạn bay xa cùng SHINee.
Nơi không bao giờ cho rằng tình cảm ấy là ảo,
nơi để bạn cùng giải bày bao cảm xúc chất chứa trong lòng,
và là nơi bạn được là chính bạn.
Với SHINeeShow và SHINee bạn là tuyệt vời nhất.Bởi chúng ta cùng là Shawol.
[MA] Đi sau lưng anh [Threeshot | JongKey] IndexqqDiễn đàn[MA] Đi sau lưng anh [Threeshot | JongKey] ShowrVietsub Show[MA] Đi sau lưng anh [Threeshot | JongKey] 51569228Vietsub MV/Performance[MA] Đi sau lưng anh [Threeshot | JongKey] NhatkiNhật kí Shawol[MA] Đi sau lưng anh [Threeshot | JongKey] Nhangoi4rum nhắn gởi[MA] Đi sau lưng anh [Threeshot | JongKey] HangosubteamHang ổ subber[MA] Đi sau lưng anh [Threeshot | JongKey] NewsfTin tức

Forum S2
:: Quên mật khẩu? ::

Auto Login
Chat S2[Off] - Online [?] Away [?]

[MA] Đi sau lưng anh [Threeshot | JongKey]Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Tác giả

Lu_he0
Lu_he0
Hiện:
Subteam
Scorpio
Tổng số bài gửi : 415
Chỉ số thành sao : 2
Join date : 21/09/2010
Age : 31
Đến từ : Lùn-Town
Bài gửiTiêu đề: [MA] Đi sau lưng anh [Threeshot | JongKey] [MA] Đi sau lưng anh [Threeshot | JongKey] 286-128/5/2012, 8:35 pm
[b]Author: Shinky

Pairing: JongKey

Reup: Lu

Rating: MA

Summary:

Em luôn đi sau lưng anh, thầm mong rằng, một ngày nào đó, anh sẽ quay lại nhìn em…

Note: Đã đc sự đồng ý của bạn Shinky ^^ ... và vì rule của 4rum là cấm 18+ nên ss sẽ cut những đoạn ý ... em nào mún đọc full thì pm riêng choa ss hoặc vào Tịnh Tuyết Lâu của Shinky xem nhớ ^^


~ * ~


Chap 1:



1.



Kibum thích Jonghyun. Đó là điều cậu biết nhưng anh không biết. Cậu không nói ra, chỉ lặng lẽ đi sau lưng anh như một cái bóng, mỗi sáng đi học và khi về nhà.



Anh đẹp trai lắm, và học cũng giỏi nữa. Anh học lớp A, là một trong những học sinh ưu tú nhất của trường. Còn cậu thì cái gì cũng kém. Gương mặt bình thường, trên đó còn có cặp kính ngố to tướng che đi phần lớn. Học hành lẹt đẹt, học lớp F, lớp kém nhất, mỗi năm được lên lớp đã là điều may. Kibum chỉ giỏi mỗi nữ công gia chánh.



Cho nên câu tự thấy mình không xứng với anh. Cậu thích anh từ khi mới gặp anh lần đầu ở trường cấp 2. Bây giờ đã là năm cuối cấp 3 rồi. Quãng thời gian dài như thế đi sau lưng anh, cậu chưa lần nào thử vượt lên ngang anh rồi thổ lộ nỗi lòng mình. Làm sao cậu dám chứ. Lỡ anh ghét cậu và không cho cậu đi sau lưng anh luôn thì sao?



Cứ thế này, ngắm nhìn lưng anh từ phía sau, thế là đủ.



2.



Kibum rất giỏi nữ công gia chánh. Cậu nấu ăn, làm bánh, may vá đan lát đều tốt, trong lớp không bạn nữ nào bằng. Người ta khen Kibum có đôi tay của mẹ. Kibum cũng thích tay mình, những ngón tay dài dài thuôn thuôn như búp măng. Đó là thứ duy nhất cậu tự hào trên cơ thể, giống như tài nấu nướng của cậu.



Kibum từng có ý định làm cơm hộp hay bánh quy tặng Jonghyun. Lớp nữ công có học làm bánh, sau khi ra thành phẩm có thể đem tặng người mình yêu thích. Người cậu thích chỉ có một, nhưng khổ nỗi, người thích Jonghyun lại rất nhiều.



Lớp nữ công tan, số học sinh nữ đem bánh tặng cho Jonghyun nhiều không đếm hết. Họ rất đẹp, lại học cùng lớp, hoặc sinh hoạt chung câu lạc bộ và tham gia đoàn hội với anh, nên anh biết và nhận bánh, thậm chí nói chuyện vài ba câu. Còn cậu chỉ là một thằng con trai lớp F xấu xí, tài năng ít ỏi, lại không giỏi ăn nói. Cậu chẳng dám đem bánh tặng cho anh. Ngay cả ngăn tủ đựng đồ của anh cũng bị đám quà bánh của những nữ sinh khác chiếm hết. Cậu chẳng biết phải làm sao, đành lặng lẽ ngồi góc lớp ăn cho sạch đám bánh quy hình trái tim mình làm. Bánh ngọt thật ngọt, mà sao miệng cậu thấy đắng quá.



3.



Kibum thích đi sau lưng Jonghyun. Bất kể là làm gì, đi đâu, chỉ cần có thể, cậu đều cố gắng để được đi phía sau và nhìn ngắm lưng anh.



Có lần trường có buổi đại lễ kỉ niệm. Học sinh toàn trường có thể tùy sức tham gia vào các đội nhóm diễu hành, rước cờ, thành tích được tính thêm vào điểm rèn luyện. Kibum không cần điểm rèn luyện, nhưng vì Jonghyun sẽ dẫn đầu nhóm rước cờ đầu tiên, nên cậu đã ghi tên tham gia.



Cậu được đứng ngay sau lưng anh. Thật may mắn, vì chiều cao hai người suýt soát nhau, đứng như vậy sẽ đẹp đội hình. Đứng sau lưng anh có thể tạo ra một đội hình đẹp, chỉ nghĩ thế cũng khiến cậu cảm thấy vui sướng hạnh phúc.



Buổi lễ kỉ niệm rất quan trọng, nên các nhóm diễu hành đều phải tập luyện vô cùng vất vả, nghiêm khắc. Jonghyun không hề bỏ qua cho bất cứ ai dù chỉ là bước lệch một bước nhỏ. Và vì Kibum đứng ngay sau anh, mọi lỗi của cậu đều không thể qua mắt anh, nên cậu bị anh mắng rất nhiều. Chẳng sao cả, dù sao học ở lớp F, cậu cũng bị giáo viên mắng nhiều tới quen rồi. Chỉ cần được đi sau lưng anh, có bắt cậu làm gì cậu cũng làm.



Trời thì nắng và nóng như điên. Học sinh từng đoàn từng đoàn dài nối đuôi nhau đi trong cái nắng muốn thiêu đốt cơ thể. Mồ hôi Kibum tuôn ướt đẫm áo quần, tay cậu cầm cờ mỏi rã rời, nhiều lúc thiếu nước tới kiệt sức, muốn ngất xỉu. Nhưng anh đi ngay phía trước, nên cậu cố chịu đựng. Anh cũng đổ mồ hôi nhưng có vẻ không mệt như cậu. Áo ướt bết vào cơ thể, hiện lên tấm lưng rộng vững chắc thật đẹp. Chỉ cần nhìn anh từ phía sau thế này, mọi mệt mỏi của cậu đều tan biến hết.



Chỉ tiếc rằng, Kibum không thể cùng Jonghyun sóng bước trong buổi lễ. Cậu bị sốt, do đi nắng quá nhiều. Cậu chỉ có thể nằm nhà, nhìn đồng hồ và tưởng tượng ra anh oai phong đi giữa đám rước, với lá cờ trên tay. Đến nỗi trong cơn mê sản, cậu còn mơ thấy mình được đứng sau lưng anh, bước cùng anh dưới nắng sớm dìu dịu. Chỉ có cậu và anh, cùng nhau bước, anh đi trước, cậu theo sau, thật hạnh phúc.



4.



Kibum hay bị bắt nạt. Bắt nạt nhiều tới quen. Cũng do cậu yếu ớt, là học sinh lớp F, vừa nhút nhát vừa ít nói, không có mấy bạn, nên mới bị đám lớp trên ăn hiếp. Cậu lại chẳng biết nói cùng ai, nhờ ai giúp cả. Cứ thế, ôm nỗi sợ hãi bị đánh bị trấn tiền, Kibum vẫn cố gắng đi học thật đều. Vì anh, vì được đi sau lưng anh.



Có lần, Kibum tan học sớm. Lớp Jonghyun tan trễ hơn, nên cậu nán lại ở sân trường chờ anh về để về chung. Nói là về chung, chứ cậu biết, cậu mãi chỉ có thể đi sau lưng anh mà thôi.



Bọn hay đánh cậu thấy cậu ngồi một mình ở ghế đá thì ngứa tay, liền đi lại, hếch hàm lên. Cậu sợ lắm, nhưng chẳng thể làm gì ngoài ngồi im nhìn tụi nó, trong bụng thầm mong chúng sẽ tha cho mình. Sắp tới giờ anh tan học rồi, và cậu còn phải về cùng anh.



_ Mày không bỏ cái kính ngu đó đi được sao? Nhìn ngứa cả mắt!



Bất kể lý do gì, chúng đều có thể dùng để đánh cậu. Kibum vội vàng cúi mặt xuống, che đi cặp kính của mình. Đây là loại gọng rẻ nhất, mà nhà cậu nghèo, nên chỉ có thể mua nó mà thôi.



Chúng lôi người cậu lên và bắt đầu nện đấm vào bụng cậu. Kibum oằn người chống đỡ, môi mím chặt ngăn tiếng hét đau và tiếng khóc. Cậu thấy mắt mình mờ thật mờ, dường như bị phủ trong nước. Đau quá.



Chán bụng, chúng chuyển xuống chân. Chân cậu bị chúng đá không thương tiếc. Đau lắm. Kibum ôm lấy chân, thu mình lại để tránh đòn. Chúng càng ra tay mạnh hơn. Giờ thì trên mặt cậu cũng có vết trầy, và môi thì rách ra, tướm máu.



_ Tôi… tôi xin lỗi… Các anh tha cho tôi… ư…



Cuối cùng, Kibum phải mở miệng cầu xin chúng dừng lại. Thấy đánh nữa có thể gây ra trọng thương, chúng cũng dừng tay. Một trong số đó nhổ nước miếng vào cậu, số còn lại thì cười ha hả khoái chí. Chúng nhìn cậu lồm cồm bò dậy nhặt kiếng đeo vào rồi bỏ đi.



Đau quá! Cậu chùi máu trên mép. Lớp của anh tan rồi, và cậu phải nhanh lên mới có thể đuổi kịp anh.



Kibum cứ thế, vác cái chân đau, cà nhắc cà nhắc lết từng bước phía sau Jonghyun. Cậu cắn răng cố bước, sợ rằng chậm một chút thôi thì anh sẽ đi mất. Giá mà anh đi chậm lại, hoặc liếc một cái thương hại về phía cậu, để cậu hi vọng anh biết đến sự hiện diện của cậu, biết tới một đứa ngu ngốc ngày nào cũng đi sau lưng anh.



Nhưng không, Jonghyun cứ thế đi, cũng không bao giờ quay đầu lại.



Kibum sau hôm đó phải nằm ở nhà ba ngày vì vết thương. Cậu nhìn ba mẹ lo lắng mà buồn rơi nước mắt. Tiếc hơn, cậu không thể đi sau lưng anh trong ba ngày đó. Liệu anh có thắc mắc tới cậu không? Liệu anh có nhận ra thiếu đi một người luôn đi sau mình không?



Câu trả lời, cậu có thể chắc chắn, đó là KHÔNG!



5.



Sắp thi học kì và tốt nghiệp. Cả trường chìm trong không khí học tập nhộn nhịp. Ai cũng mong muốn đạt một thành tích thật tốt để thi vào trường đại học mình mong muốn. Jonghyun sẽ thi vào Đại học Seoul, vào cái khoa nào đó mà Kibum nghe tên cũng thấy mơ hồ. Cậu thì không hi vọng cao như vậy. Với thành tích của cậu, có thể tốt nghiệp đã là đáng mừng. Có lẽ sau khi ra trường, cậu sẽ vào một quán ăn nào đó làm việc, kết thúc cuộc đời đi học.



Như thế nghĩa là Kibum sẽ không thể đi sau lưng Jonghyun được nữa. Chỉ nghĩ thế cũng đủ khiến Kibum cảm thấy buồn suốt một tuần.



Nhà trường đột nhiên đề ra kế hoạch “Giúp bạn học tốt!”. Học sinh lớp A sẽ học nhóm chung với học sinh lớp F, để giúp các bạn có thể thuận lợi vượt qua kì thi tốt nghiệp và tốt hơn, là một trường đại học nhỏ vừa sức. Kibum thừa biết, đây chỉ là kế hoạch để giảm bớt số lượng rớt tốt nghiệp mỗi năm mà thôi, nhưng vẫn hi vọng. Biết đâu, nếu may mắn, cậu được học chung với anh thì sao?



Nhưng Kibum cũng biết, may mắn chưa bao giờ mỉm cười với cậu. Kibum phải học chung với một thằng béo ục ịch, mà nó vừa nhìn thấy mặt cậu đã nghếch môi, hàm ý rằng cậu có học nữa thì cũng chả tốt nghiệp nổi.



May mắn duy nhất, chính là cậu được ngồi chung thư viện với anh.



Jonghyun học rất giỏi, nên được thầy cô ưu ái hết mực. Anh không phải học chung với ai cả, còn được quyền vào khu sách nâng cao của giáo viên để nghiên cứu thêm. Nhìn anh ngồi học nghiêm túc, cái lưng hơi cong, mắt chăm chú, cặp kính thật đẹp gác ngang qua sống mũi cao, mà Kibum ngẩn ngơ như nhìn bức tranh tuyệt đẹp của một danh họa nào đó. Nhìn Jonghyun từ sau lưng đã biết anh đẹp, nhưng ngắm anh phía trước còn đẹp hơn nhiều.



_ Kibum! Cậu có nghe tôi nói gì không?

_ Hả?- Tên mập đáng ghét, xen vào giữa tầm nhìn của cậu hướng về anh, ép cậu nhìn cái mặt kênh kênh đáng ghét của nó. Kibum đành ngửng lên- Cậu có thể giải thích lại chỗ vừa giảng không?

_ Đầu cậu là não người nay não thú mà ngu thế hả?- Nó trì triết, tay chọc chọc vào đầu Kibum. Cậu cắn răng chịu đựng. Cậu không muốn để anh biết được học lực của cậu. Lúc đó, xấu hổ lắm. Làm sao cậu có thể tiếp tục đi sau lưng anh được nữa?

_ Tôi xin lỗi.

_ Xin lỗi? Tôi thật không hiểu trường hi vọng gì vào đám lớp F các cậu. Ngu một chút còn dạy được, chứ không có não thì dạy làm gì cho tốn nước miếng. Cậu thuộc bảng nhân chưa? Hay căn bản 2×3 cũng không biết?

_ Tôi biết. 2×3 bằng 6…

_ Tự hào lắm hả?- Nó tiếp tục giọng điệu khinh thường. Kibum cúi thấp đầu, mong anh đừng nghe thấy, có nghe cũng đừng nhìn ra người đang bị sỉ nhục là cậu. Học không đươc giỏi cũng là một cái tội sao? Cậu thấy nóng mũi quá. Đừng khóc mà, khóc ở đây anh sẽ thấy mất. Và lúc đó anh sẽ biết cậu học dở thế nào.



_ Sao thế?



Một giọng nhẹ nhàng cất lên khiến Kibum phải ngước đầu nhìn. Là anh. Anh đang đứng bên tên béo kia hỏi gì đó. Người anh như tỏa hào quang vậy, và giọng anh chẳng khác gì tiếng thánh ca trong giáo đường, thanh khiết và trong sáng.



_ Tôi biết rồi. Giao cho tôi thử xem.

_ …

_ Không sao, tôi sẽ chịu trách nhiệm.

_ …

_ Có chứ! Sau này làm đồ án cũng phải thuyết trình mà. Nếu nói không ai hiểu thì đồ án có tốt mấy cũng thất bại.

_ …

_ An tâm!



Kibum hoàn toàn không nghe tên béo đó nói gì nữa. Trong đầu cậu chỉ có anh, chỉ có giọng nói của anh. Thời gian ơi, ngừng trôi đi, để cậu được ngắm anh gần như thế này.



Thế rồi tên béo bỏ đi, và anh ngồi xuống đối diện cậu. Mơ chăng? Kibum muốn tát vào mặt mình một cái, nhưng cũng đồng thời không. Tát rồi tỉnh lại, sẽ rất tiếc nuối.



_ Lấy bảng thành tích ra cho tôi xem!

_ Dạ?- Kibum sực tỉnh.

_ Tôi sẽ phụ trách học nhóm với cậu. Tôi cần biết kết quả học của cậu để giúp cậu tốt hơn.



Kibum tần ngần mở cặp. Không phải mơ, nhưng, nếu là sự thực thì còn xấu hổ hơn. Anh xem xong bảng thành tích của cậu, liệu có bỏ chạy mất dép, hay sẽ mắng nhiếc sỉ nhục cậu như tên béo vừa rồi? Lúc đó chắc cậu khóc thật mất. Đứng trước anh mà phơi bày ra hết những điểm xấu nhất của mình. Jonghyun, làm ơn đừng cười nhé, nếu không cậu thà đâm đầu vào tường mà chết đi cho xong.



_ Đây…



Kibum run run đưa một cuốn sổ nhỏ hơi nát đưa cho Jonghyun. Nhìn cuốn sổ cũng thấy nhục rồi, chứ đừng nói lật ra xem bên trong. Jonghyun nhận lấy nó, cẩn thận lật từng trang một, trong khi Kibum chỉ biết cúi đầu chờ anh buông lời nhận xét đám thành tích bất bại về đứng chót của mình.



_ Cậu có vẻ giỏi nữ công gia chánh!



Kibum ngước lên một chút để nhìn vào biểu cảm trên mặt Jonghyun. Tay cậu siết chặt dưới gầm bàn. Lẽ nào anh dùng chiêu khen trước chửi sau? Như thế còn xấu hổ hơn. Kibum thực sự ngoài nữ công, không giỏi một thứ gì hết.



_ Bữa nào làm bánh cho tôi ăn thử nhé?



Lòng Kibum xốn xang. Có nên không? Có nên không? Nhưng não cậu chưa nghĩ xong, cái cổ đã tự động gật xuống.



_ Văn và ngoại ngữ cũng không tệ lắm. Có lẽ chúng ta nên tập trung vào các môn tự nhiên.



Kibum cảm thấy bay bay. Văn và ngoại ngữ là một trong số những môn cậu học được. Anh cũng nhận ra điều đó ư? Vui sướng quá.



_ Tuần này tôi sẽ bổ túc toán cho cậu trước. Cậu biết làm đạo hàm và tích phân hết chứ?



Gật gật, à không, lắc lắc. Jonghyun chỉ mỉm cười nhẹ nhàng.



_ Vậy chúng ta học từ căn bản. Cậu lấy sách ra, tôi sẽ giải thích lại các khái niệm.



6.



Kibum sung sướng nhìn vào bảng điểm. Mới học với anh có một tuần thôi, mà điểm của cậu đã tăng lên đáng kể. Ba mẹ cậu vui, bạn bè chúc mừng. Cậu thì lúc nào cũng như trên mây. Kibum không phải đi sau lưng Jonghyun nữa, mà đã có thể đường hoàng đi bên cạnh anh. Jonghyun hay dùng thời gian về nhà ít ỏi đó, nói thêm vài thứ về bài học.



Jonghyun thực sự dạy rất giỏi. Những gì anh nói, cậu đều dễ dàng hiểu được, và ghi nhớ chúng. Nếu sau này Jonghyun làm giáo viên, học trò của anh chắc chắn đều là những người ưu tú xuất sắc.



_ Em chào anh!



Kibum vội đứng dậy chào Jonghyun khi anh bước vào thư viện. Anh cười với cậu. Học chung với anh một tuần, cuối cùng cậu cũng có thể nói được vài câu xin chào thăm hỏi. Nhưng tuyệt nhiên, cậu không bao giờ không chế được tâm hồn mình vút lên tận mây xanh mỗi khi nhìn thấy nụ cười của anh.



_ Chào! Hôm nay tới sớm thế?

_ Em… có vài thứ…



Kibum cẩn thận lấy ra một gói nhỏ đưa cho Jonghyun. Đó là bánh quy cậu thức đêm qua làm. Jonghyun nhận lấy nó trong khi cậu không biết làm gì hơn ngoài cúi đầu ngại ngùng. Cậu đã ao ước được tặng bánh cho anh biết bao.



Rôm rốp- anh ăn bánh. Chỉ nghe âm thôi cũng đủ làm cậu sung sướng phát điên lên, con tim nhỏ hân hoan nhảy múa trong lồng ngực.



_ Ngon lắm! Cám ơn nhé!

_ Không… là quà cám ơn của em…



Jonghyun hơi ngạc nhiên. Kibum vội nói ngay.



_ Nhờ có anh mà điểm toán của em đã tăng lên một phẩy. Ba mẹ em rất vui…

_ Uhm! Xem ra không phải tốn công vô ích. Cậu có muốn vào trường đại học nào không Kibum?

_ Em…- Kibum ấp úng. Cậu chưa từng nghĩ tới vấn đề này. Cậu chỉ nghĩ tới quán ăn mà thôi- Em chỉ biết nữ công…

_ Có thể học nghề mà. Có được cái bằng vẫn tốt hơn. Cậu suy nghĩ thử xem thế nào?

_ Vâng…



7.



Nghề? Bằng? Kibum chưa từng nghĩ tới những thứ đó. Nếu có bằng, có phải cậu sẽ tới nhà hàng lớn làm việc thay vì làm ở quán ăn nhỏ? Làm ở nhà hàng sẽ kiếm được nhiều tiền hơn, điều kiện cũng tốt hơn. Sau này, biết đâu có thể rủ anh tới thưởng thức, và tự hào giới thiệu rằng mình là đầu bếp nơi đây?



Kibum cứ thế, mơ mộng hoạch định ra một tương lai sáng lạn cho mình. Cậu không nhận ra rằng, mỗi một giấc mơ của cậu đều gắn với cái tên Jonghyun.



Nhưng trong lòng Kibum, vui vẻ hạnh phúc nhất, mãi mãi vẫn là quãng thời gian bảy năm được đi sau lưng Jonghyun, nhìn ngắm anh bước đi trên con đường từ nhà tới trường quen thuộc.



8.



Còn hai tuần nữa là thi học kì. Dựa vào kết quả thi, có thể xác định trước ai sẽ đậu tốt nghiệp. Nôm na, nó giống như một hình thức thi thử.



Điểm trung bình của Kibum đã tăng đáng kể. Tuy nhiên, với khả năng hiện tại, vẫn không đủ để cậu đạt loại khá. Jonghyun nói, đạt loại khá, lương tối thiểu sẽ cao hơn, khả năng được nhận việc cũng cao hơn. Kibum không quan tâm cho lắm, nhưng là Jonghyun muốn, cậu cũng cố sức học để anh vui. Hơn nữa, thời gian cậu được ở bên anh cũng tăng lên.



_ Kibum…

_ Dạ?

_ Mai là chủ nhật, hay tối nay cậu đến nhà tôi, tôi sẽ dạy thêm phần nhôm và sắt cho.

_ Em…



Kibum siết chặt lấy cây bút trong tay. Đến nhà anh? Có thể sao? Cậu phải làm gì đây? Cậu muốn đến quá. Nhưng như thế có tốt không? Nơi đó là của anh, cậu sợ mình sẽ phát cuồng lên mất.



_ Nếu không học gấp, e sẽ không kịp kì thi tới…



Jonghyun cúi đầu, có vẻ hơi suy tư. Kibum không muốn anh buồn, nên vội vã gật đầu ngay. Gật rất mạnh, tới mức đau cả cổ. Anh cười. Cậu cũng cười theo.



Anh có biết chăng, những gì cậu làm, không phải vì cậu. Tất cả, chỉ vì muốn anh vui mà thôi.


Chap 2:





9.



Nhà của anh thật đẹp. Nó to hơn nhà của cậu rất nhiều. Phòng khách rộng rãi, có bộ sô pha lớn êm ái, còn có một chiếc ti vi to hơn cả cái bàn học ở nhà. Cầu thang lớn, lát đá bóng loáng, tay vịn gỗ uốn lượn tinh xảo. Nhà bếp thì đầy đủ tiện nghi, có rất nhiều máy móc đắt tiền. Kibum nghe Jonghyun giới thiệu, trong nhà anh còn có phòng nghe nhạc, phòng thể thao… mà thích vô cùng.



Bước vào nhà anh như bước vào lâu đài của hoàng tử trong truyện cố tích, Kibum ngơ ngẩn đứng giữa phòng khách, không dám ngồi, không dám đụng vào thứ gì. Mọi vật trong nhà đều có vẻ đẹp và rất mắc tiền, lỡ làm hư anh giận mà cậu cũng chẳng có tiền đền.



Jonghyun thoải mái cởi áo khoác và cà vạt bỏ xuống thành ghế, nới hai ba cúc áo ở cổ. Nếu nhà anh là lâu đài, thì anh chính là hoàng tử. Khí chất hoàng gia tỏa ra trong từng bước đi, từng hành động của anh. Kibum nhận ra rằng, mình thật lạc lõng, quê mùa và xấu xí. Cậu sẽ chẳng bao giờ hợp với tòa lâu đài này, cũng như chẳng bao giờ xứng đáng được bước đi cạnh anh. Cậu mãi mãi chỉ có thể đi sau lưng anh mà thôi.



Nhận ra cậu đang lúng túng, Jonghyun mỉm cười bá vai cậu thật thân thiết.



_ Ngồi đi, đừng ngại.

_ A… Hai bác… em phải chào hai bác…- Kibum chợt nhớ ra ba mẹ anh. Hồi hộp quá. Không biết ba mẹ anh như thế nào nhỉ? Chắc là rất đẹp, mới sinh ra được một hoàng tử như anh.

_ Ba mẹ tôi đi du lịch Hawaii rồi, ba ngày nữa mới về!



Anh kéo cậu ngồi xuống ghế sô pha. Anh thoải mái ngồi ngay giữa, tay với cái điều khiển ti vi và bật nó lên. Cậu không dám ngồi gần anh, chỉ khép mình ở một góc ghế. Jonghyun phì cười, tay kéo cậu lại.



_ Cậu sợ tôi ăn thịt sao?

_ Không… em…

_ Thoải mái đi! Lát người làm làm cơm xong, tôi với cậu ăn rồi chúng ta học.



Kibum gật đầu với thời gian biểu anh đưa ra. Cậu cũng không muốn trái lời anh, nên ngồi im xem ti vi theo lời anh nói. Chợt cậu nhận ra, tay Jonghyun đang ở sau lưng mình.



Thình thịch, thình thịch, tim Kibum bắt đầu đập mạnh. Cậu quay qua, và thấy anh thật gần, thật gần. Gần tới mức mùi hương trên người anh, cậu có thể ngửi thấy. Một mùi hương nam tính và dễ chịu. Áo anh xộc xệch, lộ ra làn da trắng hoàn hảo và một ít cơ ngực. Nó thật quyến rũ. Giá mà được tựa vào đấy, một chút thôi cũng được.



Kibum không khống chế bản thân, nuốt xuống một ít nước miếng. Cậu có thể cảm nhận được, não cậu trống rỗng, và đầu thì cứ nghiêng dần, nghiêng dần. Kibum nhắm mắt lại. Có thể không? Tựa vào vai anh trong chốc lát? Anh ngồi ngay bên cạnh mà cậu cảm thấy anh như thật xa, mãi cũng không tựa tới. Giống như khoảng cách giữa cậu và anh khi cậu theo sau anh, mãi mãi chẳng thể rút ngắn lại.



Kibum tựa hụt. Cậu mở mắt ra thì thấy anh đã đứng dậy rồi. Tiếc quá. Giá như anh ngồi thêm một chút, hay cậu nhanh một chút, biết đâu cậu đã chạm được vào bờ vai kia, dù chỉ một phần giây.



Jonghyun cười với cậu.



_ Cơm xong rồi, xuống ăn đi!

_ Vâng!



Cậu mỉm cười đáp lại. Anh quay lưng bước đi và cậu đứng dậy bước theo. Giống như mọi lần, anh phía trước, cậu theo sau, anh không quay lại, và cậu chỉ nhìn thấy được lưng anh. Mãi mãi là như thế.



10.



Cuối cùng buổi học cũng xong. Kibum đóng sách vở cho vào cặp, còn anh thì đứng dậy vươn vai. Chợt, anh lấy một bộ pijama thẩy cho cậu.



_ Trễ rồi, ở lại đi, mai tôi cho người đưa về.

_ Nhưng…

_ Cậu cứ ngủ ở phòng tôi cũng được. Đi về giờ này nguy hiểm lắm! Cậu xin phép gia đình đi, tôi đi tắm!



Jonghyun ôm một bộ pijama khác đi vào phòng tắm. Cậu ngẩn ngơ ngồi một chỗ, ôm chặt bộ pijama anh đưa. Đồ của anh cũng giống như anh, phảng phất một mùi hương dễ chịu. Kibum đưa nó lên mũi ngửi. Đêm nay cậu sẽ ở lại nhà anh sao? Giống như giấc mơ Lọ Lem được khiêu vũ với hoàng tử quá, giấc mơ bao lâu nay của cậu.



Kibum dùng điện thoại bàn trong phòng anh gọi điện về vì cậu không có di động. Ba mẹ nghe cậu nói cũng không lo lắng gì nhiều, chỉ dặn cậu không được làm phiền người ta. Cậu ngoan ngoãn vâng dạ rồi cúp máy. Làm sao cậu dám phiền anh. Chỉ cần được ở bên anh, bắt cậu nằm dưới đất cậu cũng chịu.



Jonghyun nhanh chóng tắm xong và đi ra. Nước vương trên tóc anh, chảy xuống cổ và ngực. Khuôn ngực lấp ló sau cái áo không đóng ba cúc cổ. Kibum cảm thấy mặt mình đang đỏ lên khi anh tiến đến và ngồi xuống giường, bên cạnh cậu. Cậu cúi đầu không dám nhìn, rồi cứ thế cắm đầu chạy vào phòng tắm.



Phòng tắm của anh cũng rất rộng. Còn có một tấm gương lớn có thể soi được toàn thân. Kibum cởi đồ ra rồi mắc nó lên giá, chung với đồ của anh. Chợt cậu thấy một số thứ. Cũng bình thường thôi, là quần trong của anh. Nhưng nó làm cậu ngượng nóng cả mặt. Những hình ảnh không được trong sáng bắt đầu nhảy múa trong đầu cậu.



Kibum lắc mạnh đầu để rũ chúng đi. Cậu quay lại, mở vòi nước. Tiếng nước chảy thật dễ chịu. Cậu soi mình trong gương, chợt thấy mình cũng không đến nỗi nào. Bỏ kính ra, mặt cậu cũng có chút sáng sủa. Liệu anh có vừa tắm vừa soi gương và nhận xét bản thân như cậu không? Chắc là không, vì anh tự tin và hoàn hảo rồi. Chỉ có cậu, chưa bao giờ cảm thấy mình có điểm nào vừa mắt, mới phải soi gương để an ủi bản thân. Anh và cậu khác nhau xa quá. Dường như khoảng cách giữa anh và cậu ngày một xa.



Kibum để mặc nước chảy trên người một lát thì đóng vòi lại. Cậu đang ở nhà anh, phải tiết kiệm, không được hoang phí dù là một giọt nước.



Kibum mặc áo quần vào đàng hoàng rồi bước ra. Cậu thấy anh đang ngồi trên giường, tay cầm cái lon gì đó uống. Ti vi mở xì xầm một kênh nước ngoài nào đó. Cậu e dè bước lại, ngồi xuống nền, chỗ cũ bên cạnh anh.



_ Không lên giường ngồi?



Kibum lắc đầu. Tóc cậu ướt nhẹp bắn lung tung. Jonghyun cười phì rồi rút khăn trên cổ mình lau tóc cho cậu.



Kibum hoàn toàn chết lặng. Những ngón tay anh sau lớp khăn nhẹ nhàng lướt trên tóc cậu, và mùi hương của anh ủ trong khăn đập vào mũi cậu. Nhẹ nhàng mà quyến rũ, chúng kích thích cậu. Kibum cố gắng giữ đầu óc tỉnh táo, nuốt xuống một đống nước bọt.



_ Uống không?- Jonghyun đưa cho cậu cái lon hồi nãy anh uống. Cậu cảm thấy nóng và khát nước, nên cám ơn một tiếng rồi đưa lên miệng. Những ngón tay của anh vẫn lướt trên đầu cậu.



Kibum xặc. Thứ nước này thật khó uống.



_ Không biết uống bia à? Tôi xin lỗi!



Jonghyun lấy lại lon bia rồi đưa khăn xuống lau miệng cho cậu. Anh cúi sát cậu, và tay thì chạm vào môi. Kibum lại thấy tim mình đập thình thịch, đầu óc có chút choáng váng. Anh ở gần quá. Môi anh, mũi anh, mắt anh, chúng đập thẳng vào mắt cậu. Tại sao anh lại đẹp như thế? Anh khiến cậu chẳng thế nghĩ được gì ngoài anh.



Anh thật quyến rũ. Anh giống như thuốc độc có vị ngọt, biết rằng nó độc, nhưng vì vị ngọt hiếm có kia, vẫn chấp nhận uống. Anh giống như mặt trời, sáng chói rực rỡ nhưng nóng bỏng, càng lại gần càng nóng, vẫn chấp nhận lao tới rồi bị thiêu cháy như thiêu thân lao mình vào lửa.



Jonghyun miết nhẹ viền môi Kibum. Cậu cảm thấy môi mình sẽ bốc cháy vì nhiệt tỏa ra từ tay anh. Người cậu nóng phừng và miệng khô khốc. Cậu lại ước ao mình được đi sau lưng anh chứ không phải đối diện và gần tới mức khó thở như thế này. Cậu rất xấu xí, anh sẽ ghét cậu.



“Dừng lại đi! Làm ơn đừng tới gần em nữa!”- Đầu Kibum gào thét mà môi chẳng thể mở ra. Tay chân cậu hoàn toàn đông cứng thành đá. Cậu để mặc cho anh tiến sát tới mức không thể sát hơn được nữa.



Môi anh chạm vào môi cậu. Những xung điện đầu tiên còn chưa kịp lan tỏa, cậu đã thấy môi mình bị anh mút thật đau.



_ Ư…



Kibum kêu lên khe khẽ. Cậu không thể khống chế bản thân nữa rồi. Đáng lẽ phải đẩy anh ra, nhưng cậu lại để cho anh mặc sức cắn mút đôi môi của mình. Giống như nó không thuộc về cậu, mà thuộc về anh vậy. Anh chà đạp nó, ngấu nghiến nó, xâu xé nó. Anh bắt cậu phải ư ử trong cổ vì đau.



Lưỡi anh trượt vào trong miệng cậu. Anh là hoàng tử, và cậu là nô lệ của anh. Lưỡi cậu hoàn toàn bị anh khống chế. Anh quấn lấy nó, vặn vẹo nó. Anh nuốt sạch cả nước miếng của cậu. Cậu không thể thở nổi, chỉ biết cố gắng chống đỡ lại sự mạnh mẽ độc chiếm từ anh. Anh giống như vua sư tử, còn cậu chỉ là một chú thỏ yếu ớt. Cậu chẳng thể làm gì ngoài để yên cho anh khám phá hết mọi thứ trong miệng mình.



Đầu óc cậu trống rỗng. Anh đã lấy đi mọi thứ trong đó rồi. Người cậu bị nhấc bổng lên mà cậu chẳng thể phản ứng một chút nào hết. Tay chân cậu mềm nhũn bất lực một cách thảm hại.



Kibum cảm thấy áo trên người đang bị cởi ra. Cậu mơ hồ vặn vẹo cơ thể. Những ngón tay anh lướt đi trên da cậu, lắt léo uyển chuyển như một con rắn. Cậu bị con rắn đó thôi miên, lạc vào một nơi có rất nhiều, rất nhiều hoa. Chúng có mùi hương của anh, có hơi thở của anh. Cậu hé môi ra nếm thử chúng, và chúng khóa môi cậu lại. Nhụy hoa chọc vào lưỡi cậu, mang theo mật hoa thật ngọt. Cậu quay lưỡi nếm nó. Rất ngọt, ngọt hơn bất kì thứ gì.



Cơ thể anh mát rượi chạm vào da cậu. Kibum mơ hồ cảm giác. Có lẽ, trên người cậu không còn quần áo gì nữa rồi. Anh lấy đi con tim cậu và bây giờ là quần áo cậu. Không lâu nữa, có thể cả cậu cũng là của anh.



Có nên tiếp tục không? Anh không thích cậu, chỉ có cậu thích anh. Như vậy không công bằng với cả anh và cậu. Anh nên tìm một ai đó xứng với anh, và cậu sẽ đi sau lưng anh, chúc anh được hạnh phúc.



“Dừng lại đi, trước khi quá muộn!”- Ai đó trong đầu cậu gào thét. Không hiểu sao, khi chúng ra được tới miệng, thì lại thành âm thanh rên rỉ ưm ư đầy mùi tình dục. Cậu không thể chống lại anh. Trước giờ, cậu luôn chỉ đi sau lưng và nghe lời anh. Cậu chưa bao giờ vượt lên trước anh hay cãi lại anh. Cậu không thể làm thế. Nếu anh muốn cậu, cậu cũng chẳng có cách chối từ.



Môi anh rải những nụ hôn chi chit lên da cậu. Chúng mang tới một thứ cảm giác say mê lâng lâng trước giờ chưa từng trải qua. Cậu hoàn toàn bị anh đánh gục rồi. Bàn tay anh lướt trên đầu ngực, cậu liền rên rỉ. Anh ngậm lấy hạt đậu nhỏ, và cậu bị anh dìm xuống bể dục vọng.



Rơi xuống, rơi xuống mãi. Khoái cảm khó gọi tên không ngừng trong người cậu dâng trào như sóng. Những gì anh làm khiến cậu không thể làm gì hơn ngoài mở miệng rên rỉ cầu xin nhiều hơn. Giống như thuốc phiện, không thể cưỡng lại, một khi đã nghiện, càng khó cưỡng hơn.

hình ảnh gợi cảm sẽ đc dừng lại đây ... ai cần xem full ... pm ss ^^


_ Rồi, tôi đã thử rồi.



Kibum lờ mờ mở mắt. Tiếng ai đó gọi điện thoại làm cậu thức tỉnh khỏi giấc mơ thật đẹp. Cậu nhìn thấy anh ở cuối giường, mặc độc một chiếc quần lót. Làn da và cơ lưng của anh khiến mặt cậu dần dần nóng đỏ lên.



Kibum kéo nhẹ chăn để che lấy cái mặt mình. Chợt một cơn đau nơi hạ thể ập xuống. Cậu nhăn mặt chịu đau.



Ra giấc mơ đêm qua không phải mơ. Cậu thực sự là của anh rồi.



Jonghyun không biết rằng cậu đã tỉnh, vẫn tiếp tục nói chuyện qua điện thoại di động trên tay. Anh vừa gọi vừa dùng chân vơ đám quần áo vương vãi lại, vất lên giường. Cậu có thể thấy trong số đó, có cái pijama cậu đã mặc, và cái quần nhỏ của cậu. Màu đỏ một lần nữa hiện diện trên mặt Kibum.



_ Ừ. Rất tuyệt. Âm thanh tốt, da cũng được! Không tệ!



Jonghyun rời giường, gom nhặt một số thứ xa hơn. Anh quay người lại. Kibum lập tức nhắm mắt, giả bộ ngủ. Cái cách anh nói chuyện khiến cậu có cảm giác không được tốt. Anh đang nói về cậu, hay về một thứ mà cậu không biết?



_ Ừ, rất ngoan. Tôi nói gì là làm theo ngay. Ngoan như cún ấy!

_ …

_ Thì cũng như bao con cún khác thôi, tôi lại gần thì ngoe nguẩy đuôi, tôi sờ một cái thì thích tới híp cả mắt.

_ …

_ Cho cậu thử? Nằm mơ đi! Bao giờ tôi chơi chán mới tới lượt cậu!

_ …

_ Ha ha ha, phải xem khả năng phục vụ của nó đến đâu đã chứ!

_ …

_ Ừ… Ừ…



Jonghyun tắt máy, quẳng điện thoại lên giường rồi đi vào phòng tắm. Kibum từ từ mở mắt ra, và thấy mắt mình mờ mờ. Cậu vội lau đi giọt nước mắt trực trào ra ở khóe mi.



Có lẽ, người anh nhắc tới trong cuộc nói chuyện kia chính là cậu. Một con cún ngoan ngoãn nghe lời anh, ngoài anh ra không biết tới thứ gì khác. Một con cún luôn đi sau lưng anh, được anh để ý thì mừng quýnh lên tới mức quên hết tất cả, ném cả tự trọng lao theo anh.



Cậu phải làm gì đây? Trách anh? Là cậu chấp nhận buông thả, để mặc anh muốn làm gì thì làm. Cậu có thể trách gì anh khi cậu mới là người sai?



Yêu thích một người tới điên cuồng, phải chăng cũng là tội lỗi?



_ Em dậy rồi à?



Kibum vội quẹt hết đám nước đang đọng trên mặt. Hành động gấp gáp động tới phần thân dưới, khiến cậu phải nhăn mặt vì đau. Cậu lại ở trước anh mà phô bày sự vụng về của mình nữa rồi. Cậu ngu ngốc, hậu đậu và xấu xí như thế, anh làm sao có thể để ý hay thích cậu được?



_ Đau sao?



Anh nhẹ nhàng ngồi xuống giường và lau nước mắt cho cậu. Kibum ngơ ngẩn ngắm nhìn anh ở thật gần, dịu dàng như nắng ban sớm. Không, cậu không thể để mình dấn vào sâu hơn thứ tình cảm không thể có kết quả này nữa. Nếu không, tim sẽ rất đau. Và lúc anh nói ra sự thật, thì cậu chỉ có một con đường chết.



_ Không sao…

_ Chuyện tối qua… anh xin lỗi… anh…

_ Không sao đâu… Là em tự nguyện mà…

_ Anh sẽ chịu trách nhiệm…



“Trách nhiệm” ? Nó giống như một thứ xiềng xích, mà cậu thì không muốn anh bị xích bởi bất cứ thứ gì. Anh hoàn hảo, anh tài giỏi và đẹp trai, anh cần không gian rộng lớn để phát triển tài năng của mình. Còn cậu, sao cũng được, chỉ cần có thể sống, được thấy anh hạnh phúc, được đi sau lưng anh là đã đủ rồi.



_ Chúng ta đều lớn cả rồi mà… Không cần anh phải chịu trách nhiệm đâu… Em… cũng chẳng phải con gái…



Kibum cúi thật thấp đầu. Nước mắt ơi, đừng rơi nhé, nếu không, cậu sẽ không kiềm được sự yếu đuối mà ngã vào lòng anh mất.



_ Ừ… – Anh thở ra mệt mỏi- Để anh giúp em tắm rửa ăn sáng rồi anh đưa em về.



Kibum gật gật đầu. Jonghyun bế cậu vào nhà tắm, giúp cậu rửa những vết bẩn đêm qua đi. Kibum thấy mình trong gương, mặt nhợt nhạt xấu xí, người thì đầy những dấu hồng tím đủ loại. Giống như con tắc kè vậy, vừa xấu vừa đáng ghét. Đã vậy còn phiền anh phải tắm rửa chăm sóc. Cậu thật chẳng đáng để ai yêu thương.



Anh nhẹ nhàng xối nước lên tóc và giúp cậu gội đầu. Dòng nước ấm chảy xuống mặt, hòa vào nước mắt không biết từ lúc nào đã tuôn rơi. Đau quá… Người cậu đau, tim cậu cũng đau. Kibum cố bặm chặt môi, ngăn mình phát ra tiếng nức nở.



Hãy hài lòng đi. Cậu thích anh và cậu thuộc về anh, thế là đủ rồi, còn muốn gì hơn nữa? Con cún xấu xí sẽ chẳng bao giờ được nằm trong lòng hoàng tử. Mãi mãi, chỉ có thể đi sau lưng anh mà thôi.

[b]


Chữ ký của Lu_he0

Làm quen với Lu_he0



Được sửa bởi Lu_he0 ngày 28/5/2012, 10:54 pm; sửa lần 4.

Bling Bling Takki
Bling Bling Takki
Hiện:

Scorpio
Tổng số bài gửi : 512
Chỉ số thành sao : 12
Join date : 07/11/2011
Age : 29
Đến từ : S2 - Bling's house
Bài gửiTiêu đề: Re: [MA] Đi sau lưng anh [Threeshot | JongKey] [MA] Đi sau lưng anh [Threeshot | JongKey] 286-128/5/2012, 10:15 pm
sao đoạn cuối bị mất chữ gòy sis Lu T^T

Fic hay lắm ạh!!!

Kamsa sis đã đem về 4rum mình.

A~ iu JK nhìu hơn nữa. Muah!



Chữ ký của Bling Bling Takki

Làm quen với Bling Bling Takki


Lu_he0
Lu_he0
Hiện:
Subteam
Scorpio
Tổng số bài gửi : 415
Chỉ số thành sao : 2
Join date : 21/09/2010
Age : 31
Đến từ : Lùn-Town
Bài gửiTiêu đề: Re: [MA] Đi sau lưng anh [Threeshot | JongKey] [MA] Đi sau lưng anh [Threeshot | JongKey] 286-128/5/2012, 10:55 pm
Chap 3:





12.



Có những việc khi đã thành thói quen sẽ rất khó bỏ. Như thói quen đi sau lưng một ai đó, thói quen ra chơi lén đi quan sát một ai đó, thói quen đến thư viện ngắm ai đó học, thói quen yêu một ai đó bằng cả con tim…



Tự nhủ với lòng rằng, sẽ không bao giờ đi sau lưng anh nữa, nhưng Kibum không làm được. Mỗi sáng thức dậy, việc đầu tiên cậu làm vẫn là nhìn đồng hồ xem có trễ giờ để đi học cùng anh không, rồi vội vội vàng vàng chải đầu thay áo, chạy ra cửa, chờ đón một bóng hình quen thuộc lướt qua. Anh đi xa khỏi cửa nhà cậu một chút, cậu sẽ lập tức bám theo, như một cái bóng thứ hai của anh.



Đi sau lưng anh… từ lúc nào đã không còn là thói quen nữa.



Có những lúc, Kibum cảm thấy đau thật đau ở tim. Lẽ nào đi sau lưng anh lâu như thế, anh không nhận ra? Sau đêm hôm đó, cậu đã muốn từ bỏ anh, nhưng rồi không thể làm nổi. Càng ngày cậu càng đắm chìm trong tình cảm dành cho anh. Giống như con thiêu thân và lửa, biết là sẽ chết nhưng vẫn lao vào, không hề nghĩ đến chữ hối tiếc.



13.



Kibum vẫn học nhóm với Jonghyun, nhưng thời gian dần ít đi. Anh bận cái gì đó, và cậu cũng không dám phiền anh kèm cặp một đưa ngốc như mình. Jonghyun hay gọi điện và cười với ai đó ở bên kia. Gương mặt anh rạng ngời hạnh phúc. Có lẽ, anh đã tìm được người thích hợp với mình.



Những lúc ấy, tim Kibum lại nhói đau. Nhưng cậu có thể làm gì hơn? Thời gian cậu có thể đi sau lưng anh cũng sắp hết rồi.



Có lẽ, việc duy nhất cậu có thể làm, đó là tiếp tục đi sau lưng anh đến khi nào không thể đi được nữa, và thầm chúc cho anh được hạnh phúc bên người anh yêu.



14.



_ Kim Kibum! Thế này là thế nào?

_ Em xin lỗi…

_ Xin lỗi? Rõ ràng đã tiến bộ, tại sao điểm học kì lại thấp thế này? Ngay cả điểm văn, ngoại ngữ cũng thấp! Cậu đang nghĩ cái gì thế hả? Thật uổng công tôi tốn nước bọt dạy cho cậu cả tháng qua.

_ Em xin lỗi…

_ Thật tức chết mà!

_ Từ nay… không cần anh học chung với em nữa…

_ Cậu… Thích thì tôi mặc kệ cậu đấy!



Jonghyun ném bảng điểm của Kibum xuống bản rồi lạnh lùng đẩy ghế, bước ra khỏi thư viện. Kibum nhìn vào bảng điểm của mình, bất chợt nước mắt lại tuôn rơi.



Đến cậu còn không thích những con số xấu xí thấp bé kia, chứ đừng nói anh. Anh giận cậu rồi, anh ghét cậu rồi. Cậu thật bất tài vô dụng, đến bài kiểm tra học kì dễ như thế cũng không thể qua. Cậu đã phụ sự mong đợi của anh, phụ công giảng bài của anh. Cậu không xứng đáng để anh liếc tới một cái chứ đừng nói được đi sau lưng anh.



Kibum cứ thế gục đầu xuống bàn mà khóc. Nước mắt cứ rơi, cứ rơi, cũng chẳng biết tại sao không thể dừng lại. Tim cậu thắt đau trong dòng nước mặn chát. Giọng nói đầy giận dữ của anh lần nữa vang vang trong đầu cậu.



Anh ghét cậu cứ ghét, cậu không dám trách gì anh. Nhưng, làm ơn hãy để cậu tiếp tục được đi sau lưng anh, ít nhất là cho tới ngày cuối cùng của năm học này. Rồi cậu sẽ tập, từ từ tập cách để rời xa và cách để quên anh.



15.



Có những ngả rẽ khuất tầm mắt, khi nào con người đi tới mới phát hiện ra. Có những ngả rẽ ngày nào ta cũng thấy, nhưng không bao giờ đi vào. Và đôi khi, ta bất chợt rẽ ngang, nó trở thành định mệnh.



Một ngày nọ, Jonghyun quyết định rẽ một ngả khác để tới trường. Anh không ngờ rằng, hành động vô tình đó đã làm trái tim một người hoàn toàn tan nát.



Kibum cầm trong tay một hộp quà được gói thật đẹp, đứng trước cổng nhà chờ Jonghyun. Trong đó có con cún bông cậu tự may và một ít bánh ngọt tự làm. Cậu đã thức suốt mấy đêm may con cún kia, cũng như dành bao nhiêu tiền quà sáng để mua nguyên liệu làm bánh. Thế nhưng, chờ mãi, chờ mãi, tới khi đồng hồ kêu một tiếng bíp nhỏ, báo hiệu giờ học đã bắt đầu, cậu vẫn chưa thấy anh đến.



Kibum bắt đầu lo lắng. Lẽ nào anh xảy ra chuyện? Cậu vất vội cặp cùng gói quà vào trong nhà, rồi tức tốc chạy tới nhà anh.



Người nhà anh bảo anh đi học rồi. Trên đường đi, cậu cũng không thấy dấu hiệu gì là đã từng xảy ra tại nạn. Xem ra, là anh đã biết chuyện cậu đi sau lưng anh. Anh ghét cậu nên cố tình đi một con đường khác để cậu không đi theo anh được nữa.



Hôm ấy, trời đột nhiên đổ một cơn mưa thật to trái mùa. Là trời mua, hay ông trời cùng khóc chung với cậu? Nước mưa thấm đẫm tóc, tạt ướt áo quần, hòa vào nước mắt nóng hổi tràn qua khóe mi. Kibum thẫn thờ đi dưới cơn mưa to như trút nước.



Về đến nhà thì thấy hộp quà của mình nằm lăn lóc ngoài cửa. Nước mưa làm lớp giấy bọc rách ra, lộ hộp giấy xấu xí bên trong. Kibum nhặt nó lên. Bánh bên trong thấm nước đã hư cả, cún bông cũng ướt nước mưa và bánh vụn. Trông chúng thật thảm hại, giống y như cậu lúc này.



Kibum nhặt con cún lên, ôm nó vào lòng. Lạnh quá. Cún có lạnh như cậu không? Đáng lẽ cún lúc này phải ở trong tay anh rồi. Và cậu, sau khi bày tỏ lòng mình, cậu sẽ cố gắng tập quên anh đi.



Cậu đã quyết định từ mai không đi sau lưng anh nữa. Từ giờ cho tới khi thi tốt nghiệp, cậu sẽ không làm phiền anh, không gặp mặt anh. Thế mà, một cơ hội nhỏ nhoi cậu cũng chẳng có.



Lẽ nào, yêu đơn phương một người… thực sự là một cái tội sao?



Sau ngày mưa hôm đó, Kibum bị sốt. Cơ thể yếu ớt không chịu nổi đám vi rút hành hạ, cậu đành phải nằm ở nhà. Cậu thở nặng nhọc trong cơn sốt, nhìn con cún bông ở đầu giường mà nhớ tới anh. Thế này cũng tốt, không gặp anh, có lẽ sẽ giúp cậu quên anh nhanh hơn. Kibum nhắm mắt chìm vào giấc ngủ. Cậu mơ thấy anh, thấy mình lại được đi sau lưng anh. Mơ nối tiếp mơ, tưởng chừng như vô tận.



16.



Kibum đi vừa mở của thì thấy anh đi ngang qua. Hôm nay cậu đã cố tình đi trễ, vậy sao còn gặp anh chứ? Lẽ nào ông trời thực sự muốn trêu đùa con tim cậu? Đã thế, cậu đứng chờ cho anh đi thật xa mới đi, thì chốc chốc anh lại cúi xuống sửa dây giày. Không muốn trễ học, cậu đành phải đi sau lưng anh.



17.



Có lẽ duyên của cậu và anh chưa hết. Ông trời muốn cậu đau khổ cho hết những tháng ngày cấp ba thì thôi. Cậu cố tình dậy sớm, thế mà cuối cùng vẫn gặp anh đi ngang qua cửa nhà. Cái chân của cậu không nghe lời, lại tiếp tục bước đi sau lưng anh. Con tim cậu không nghe lời, tiếp tục đập rộn ràng vì nụ cười vu vơ của ai đó.



18.



Ngày học cuối cùng.



Kibum biết lớp của anh tan cùng giờ với lớp của mình, nhưng vẫn ngồi lỳ trong lớp. Cậu chờ cho tiếng người ngoài hành lang bớt đi mới đi ra. Ngày cuối rồi, nếu còn đi sau lưng anh, cậu sợ bản thân sẽ không khống chế được chạy tới ôm chầm lấy anh mất. Rồi ngày mai không được đi sau anh nữa, cậu sẽ phải làm sao?



Kibum đi ngang qua thư viện. Cậu ngắm nhìn thật lâu chỗ cậu và anh từng ngồi học. Chỉ mới gần đây thôi mà sao nó như xa lắm, xa lắm… Xa y như khoảng cách giữa cậu và anh mỗi khi đi sau lưng anh. Không thể nào với tới, dù anh ngay trước mặt.



Kibum móc con cún bông trong cặp ra. Từ ngày đó, cậu luôn mang theo nó trong cặp. Nó có đôi mắt to giống anh. Nhìn nó, cậu bớt cảm thấy đau lòng khi nhớ tới anh.



_ Gâu, gâu!



Kibum giật mình. Cậu tưởng rằng con cún bông cậu làm biết sủa. Không, bên cạnh cậu lúc này, có một con cún khác.



Nó nhìn cậu, chớp mắt và vẫy đuôi mừng rỡ. Trên cổ nó lúc lắc một cái chuông và bảng tên có chữ “Bummie”. Rồi con cún chợt chạy tới chỗ cậu, liếm giày cậu một cái rồi chạy đi.



Kibum thấy tim mình đập thình thịch. Con cún đó tên Bummie. Mà nó cũng quen quen nữa, nhất là đôi mắt. Dường như nó có ý bảo cậu đi theo.



Cậu chạy theo con cún tới sân sau của trường. Cậu thấy nó nhảy lên mừng ai đó sau những hàng cây cao cao. Là chủ của nó chăng?



_ Bummie ngoan nào! Ngoan!



Là giọng của anh. Tại sao anh lại ở đây chứ?



Kibum xoay người tính bỏ chạy thì một giọng nói chợt cất lên gọi cậu.



_ Bummie!



Không, không thể quay lại. Nếu không, cậu sẽ không khống chế được tình cảm của bản thân. Anh là thuốc độc, anh là lửa thiêu. Cậu quay lại chỉ có một con đường chết.



_ Bummie! Anh…

_ Đừng nói gì cả! Làm ơn!



Kibum ôm lấy tai mình mà ngồi thụp xuống. Con cún bông cậu làm rớt khỏi lòng cậu, rơi xuống đất. Nó mở to mắt ra nhìn anh tiến lại gần cậu.



Anh nhặt con cún bông lên, rồi mỉm cười khi thấy trên cổ nó có thêu chữ “Hyunie”.



_ Bummie… Là tặng anh sao?

_ Không… không…



Miệng cậu nói không, nhưng đầu cậu lại gật. Một vòng tay ấm áp chợt ôm lấy cậu thật chặt.



_ Bummie!



“Không thể nào… không thể nào”- Kibum tự nhủ. Kí ức cái ngày sau lần đầu tiên chợt quay về với cậu. Mắt mũi cậu tự dưng thấy cay cay. Tim cậu đủ vết thương rồi, và nếu anh tiếp tục ngọt ngào rồi lật mặt, tim cậu sẽ không thể chịu đựng nổi.



_ Làm ơn… tha cho em… để em quên anh…



Vòng tay kia chợt buông lỏng ra. Cậu tuột xuống, ngồi bệt trên sàn đất. Nước mắt không hiểu sao lại rơi. Không, không thể khóc. Phải mạnh mẽ lên.



_ Em hiểu lầm gì anh phải không?



Jonghyun ngồi xuống đối diện cậu. Kibum quay đi tránh né. Chợt cậu thấy con cún “Bummie”. Nó đang vẫy đuôi với cậu. Trên lông mặt nó có hai vòng tròn màu đen thật to, giống như cặp kính ngố của cậu.



_ Đó là Bummie. Kibum, anh… đã thích một người.

_ Đừng nói!

_ Không, anh phải nói. Em ấy rất đẹp, rất dễ thương, cũng thông minh nữa. Anh thường không khống chế được bản thân mỗi khi ở bên em ấy.

_ Đừng…

_ Em ấy có làn da trắng và cặp mắt kính ngố rất to. Em ấy hơi nhút nhát nhưng dễ thương. Em ấy sáng nào cũng lén đi sau lưng anh. Anh đã làm em ấy đau, nhưng thật tâm anh rất tôn trọng và yêu thương em ấy.

_ Đừng nói nữa…

_ Em ấy… chính là em, Bummie! Cho anh một cơ hội chuộc lỗi được không?



Kibum lặng đi một chút. Những lời anh nói rất ngọt, nhưng không hiểu sao lại như bát thuốc đắng ghét đổ thẳng vào họng cậu, nghe đau rát vô cùng.



_ Rất ngoan… Tôi nói gì là làm theo ngay… tôi lại gần thì ngoe nguẩy đuôi, tôi sờ một cái thì thích tới híp cả mắt… Bao giờ tôi chơi chán mới tới lượt cậu… Có phải… cũng là em không? Em làm sao rất đẹp, dễ thương hay thông minh được? Làm ơn…

_ Bummie… Em…

_ Em thích anh… Rất thích… Nhưng… em cũng có tự trọng và tự tôn của em…

_ Em… Em hiểu lầm rồi, mấy cái đó là anh nói về Bummie, à, ý anh là con cún máy này!

_ Cún máy?

_ Ừ. Em xem!



Jonghyun nhấn vào cái nút nào đó trên người con Bummie. Nó lăng xăng chạy lại chỗ anh, dụi dụi. Mắt nó híp lại, nhìn dễ thương vô cùng. Rồi nó chạy ra chỗ cậu, lăn một vòng, và kết thúc bằng một cái nháy mắt cùng giọng nói của anh.



_ I love you!



Sau đó, từ trong miệng nó, một bông hoa hồng từ từ chui ra.



_ Anh đã nghiên cứu nó từ lâu lắm rồi. Em… cho nó và Hyunie thành người một nhà được không?



Ra là hiểu lầm ư? Là hiểu lầm sao? Kibum chợt thấy mình thật ngốc. Cậu vì gì mà học hành sa sút, vì gì tránh mặt anh, vì gì tự dằn mình trong đau khổ? Cậu nghĩ xấu cho anh, rồi tự hành hạ bản thân mình. Cậu quả thực rất ngốc.



_ Em rất ngốc…

_ Vì em ngốc nên anh mới thích em… Một kẻ ngốc luôn đi sau lưng anh, chú ý tới từng hoạt động của anh. Kẻ ngốc ấy lấy mất tim anh rồi còn muốn chạy trốn. Em nói xem, anh phải làm gì đây?

_ Em…

_ Đừng đỏ mặt. Uhm… Sự kiềm chế của anh không tốt lắm… Uhm… Anh không muốn làm em đau nữa đâu…



Những lời anh nói khiến Kibum cảm thấy ngượng. Sao anh lại nhắc tới nó chứ. Cậu đành cúi đầu xuống, che đi đôi má đang đỏ lên.



Chợt, anh kéo cậu lại. Môi cậu và môi anh chạm vào nhau. Những xung điện mạnh mẽ tràn khắp cơ thể nhỏ bé. Anh lại lần nữa chiếm lấy hơi thở và trí não của cậu.



Nhưng lần này, không do dự nữa, cậu đáp lại anh, từng chút từng chút một. Dù sao cậu cũng là của anh rồi, mọi thứ, kể cả cơ thể lẫn con tim.



_ Anh có một điều kiện…

_ Dạ?

_ Có thể đừng đi sau lưng anh nữa không?



Mặt Kibum ỉu xuống. Jonghyun cười phì, hôn cái chóc lên đôi má phính.



_ Anh muốn em đi cạnh anh… Uhm… Anh muốn nắm tay em…

_ … Dạ!

_ Em cứ đỏ mặt như thế… Đừng trách anh đấy!



Kibum mỉm cười. Cậu chả trách anh đâu! Dù sao cũng là của anh. Cậu thuộc về anh, từ rất lâu rồi. Từ cái ngày định mệnh cậu thấy anh bước ngang qua cửa nhà và bắt đầu đi sau lưng anh.



19. Extra.



Kibum yêu Jonghyun. Mọi thứ cậu biết đều xoay quanh anh. Mọi thứ cậu làm đều vì anh. Nhưng vì đầu óc ai đó quá ngốc, nên vô tình không nhận ra, có một số thứ đã rõ ràng từ lâu.



Ví dụ như, Kim Jonghyun nhà giàu như vậy, tại sao sáng nào cũng đi bộ mà không đi xe? Nếu đã có ý lợi dụng cậu, tại sao còn giúp cậu học và hướng cậu tới một tương lai tươi sáng hơn? Tại sao cậu từ chối anh rồi, anh vẫn giúp cậu học? Tại sao lại vì một bảng điểm không liên quan tới mình mà tức giận?…



Có những điều không nói ra, nhưng vẫn có thể cảm nhận được. Nếu Kibum biết được Jonghyun nghĩ gì, hay Jonghyun nói cho Kibum biết mình cảm thấy thế nào, có lẽ mọi chuyện đã sớm có một bắt đầu.



Nhật kí Kim Jonghyun.



Ngày… tháng … năm…



Mình tình cờ dừng lại và thấy nhóc qua tấm kiếng của cửa hàng thời trang gần đó. Mình dừng nhóc cũng dừng, mình đi nhóc cũng đi. Giống như cái bóng vậy, rất thú vị.



Ngày… tháng… năm…



Nhóc đi theo mình đã được ba năm rồi. Nhóc thực sự dễ thương. Dù bị cặp kính ngố che đi gần hết gương mặt, mình vẫn thấy mắt nhóc lấp lánh rất đẹp, và môi nhóc chúm chím như đóa hoa đang nở. Nếu nhóc bỏ kính ra, chắc là đẹp lắm.



Ngày… tháng… năm…



Nhóc học cùng trường với mình. Mình phải ráng học thật giỏi để nhóc chú ý mới được. Mình đang học thêm toán và lý nâng cao. Nghe nói nhóc giỏi làm bánh lắm. Ôi, giá mà được ăn bánh nhóc làm thì thích biết mấy.



Ngày… tháng… năm…



Mình đỗ lớp A rồi. Nhưng mà hình như nhóc học lớp F. Có lẽ do nhà không đủ điều kiện cho nhóc đi học thêm, nên mới như vậy. Mình muốn giúp nhóc quá. Mà mở lời thế nào đây? Lỡ nhóc cho rằng mình háo sắc lợi dụng thì sao? T_T Ôi, ông trời giúp con đi…



Ngày… tháng… năm…



Mình cố tình đứng chờ ở của lớp nữ công, thế mà nhóc chỉ cầm bánh của nhóc đi một mạch. Mình muốn ăn, mình muốn ăn TT TT. Cứ tưởng nhóc sẽ để vào ngăn tủ, nhưng mình tìm hoài mà không thấy TT TT. Nhóc không muốn cho mình ăn bánh nhóc làm. Mình khóc đây TT TT.



Ngày… tháng… năm…



Mình đã năn nỉ thầy phụ trách cho nhóc đứng sau lưng mình, với lý do không thể chuối hơn là chiều cao phù hợp T T. Thầy hỏi mình thích nhóc phải không thì mặt mình đỏ lên. Ôi, làm thế nào bây giờ, mình tự khai mất rồi? Thầy bảo thầy không cấm nhưng cũng dặn không được thiên vị nhóc T T. Mình hóng tới ngày tập để được gặp nhóc quá.



Ngày… tháng… năm…



Nóng làm mặt nhóc đỏ và người nhóc toát mồ hôi. Thương nhóc quá. Mình muốn lau mồ hôi cho nhóc và che nắng cho nhóc nhưng mà không được T T. Đám ở dưới sẽ bảo mình thiên vị nhóc cho xem.



Ngày… tháng… năm…



Nhóc ốm rồi T T. Nhóc ốm… Nhóc ốm… Nhóc ốm…

Mình phải làm gì bây giờ? Muốn đến thăm nhóc quá. Cơ mà không bạn bè tự dưng chạy xộc tới nhà nhóc, coi chừng nhóc tưởng ăn trộm đá đít ra ấy chứ T T.



Ngày… tháng… năm…



Nhớ nhóc… Nhớ nhóc… Nhớ nhóc…



Ngày… tháng… năm…



Hình như nhóc bị bắt nạt. Có thằng nào đó đã đánh nhóc. Hừ, để mình điều tra ra xem, bản kiểm điểm và hạ chục bậc hạnh kiểm nhá, cho khỏi ngóc đầu lên luôn. Hứ, ai bảo đánh nhóc của mình.

Nhóc có vẻ rất đau khi đi sau lưng mình. Mình không quay lại, nhưng vẫn thấy nhóc qua mấy tấm gương của mấy cửa hàng hai bên đường. Mình muốn chạy lại đỡ nhóc lắm nhưng không được. Lỡ nhóc tưởng mình 35 thì hình tượng lạnh lùng học giỏi của mình sụp đổ mất T T. Đành đi thật nhanh để nhóc mau được về nhà nghỉ ngơi T T.



Ngày… tháng… năm…



Nhóc lại nghỉ… Nhớ nhóc… nhớ nhóc…



Ngày… tháng… năm…



He he, nhà trường tự dưng tổ chức cái gì giúp bạn học tốt. Mình có cơ hội tiếp cận nhóc rồi. Công sức mài mông ở chục lớp học thêm bây giờ có dịp phát huy rồi… he he…



Ngày… tháng… năm…



T T. Cái gì ưu tú miễn tham gia phong trào? Mình muốn học chung với nhóc thôi à. Đành vô thư viện giả bộ chăm chỉ để được thấy nhóc. Mập đáng ghét, nó dám chửi nhóc của mình. E hèm, thế là mình lôi cái chức lớp trưởng ra để dành nhóc lại.

He he… và thế là mình được học chung tới nhóc. Nhìn nhóc ngô ngố dễ thương quá, muốn cắn ghê!



Ngày… tháng… năm



Nhóc giỏi thiệt, mấy thứ mình ngâm cả tháng đem nói cho nhóc một lần là hiểu liền. Nhà nhóc mà có điều kiện chắc mình còn lâu mới được học sinh ưu tú =.=. Với trình độ của nhóc mà chỉ tốt nhiệp rồi đi làm thì tiếc quá. Thôi mình đi vọc Google tìm cách giúp nhóc đây.



Ngày… tháng… năm…



Mình đang hạnh phúc. Mình đã được ăn bánh nhóc làm. Hic, lúc mở miệng ra đòi ăn xấu hổ lắm lun á, nên mình đành cắm đầu vào cái bảng thành tích của nhóc. Cơ mà đẹp trai không bằng chai mặt. Phải chai mới ăn được bánh chớ.



Ngày… tháng… năm…



Mình là thằng khốn. Mình là thằng khốn. T T

Hu hu… nhóc sẽ ghét mình cho xem. Tự dưng lại hôn nhóc… rồi làm chuyện đó nữa T T

Mình kiềm chế dữ lắm mà không hiểu sao dây thần kinh nó đứt cái phựt, rồi cứ thế lao tới nhóc. Nhóc chắc sợ nên nằm im không dám động đậy gì. Mình thật xấu xa mà… Nhóc la hét dữ lắm… Chắc là đau T T. Mình cũng là lần đầu nên chả biết sao để nhóc bớt đau T T.

Cơ mà… hì hì… *đỏ mặt nè* cùng nhóc tuyệt lắm. Ôi, cái tay, bậy.



Ngày… tháng… năm…



Tự kỉ… tự kỉ…

Nhóc ghét mình… Nhóc ghét mình…

Hu hu… Mình phải làm gì bây giờ? Đành trông chờ vào kế hoạnh tỏ tình vĩ đại đã ấp ủ bấy lâu. Con cún máy mình tự mò tự chế với thằng bạn hoàn thành rồi. Y như cún thật ấy, cả tiếng kêu lẫn da lông. Nó cũng ngoan nữa. Giống mình, hì hì. Mình sẽ nhờ nó tỏ tình với nhóc.

Nhóc đừng ghét mình nữa mà… Nhóc đừng ghét mình… Mình hứa sẽ kiềm chế không làm nhóc đau nữa T T



Ngày… tháng… năm…



Nhóc đang có chuyện. Nhóc tự dưng học sút đi. Mình hỏi mà nhóc không nói. Hic. Nhóc còn ghét mình.

Hôm nay mình lỡ miệng to tiếng với nhóc. T T. Cũng vì mình lo cho nhóc thôi. Điểm học kì của nhóc thực sự tệ. Hic… Mình cũng không muốn làm nhóc buồn đâu cơ mà cái miệng của mình nó nhanh hơn não T T

Nhìn nhóc khóc mà mình muốn khóc theo T T. Ôi, kế hoạch tỏ tình vĩ đại, cố lên nào *quyết tâm*



Ngày… tháng… năm…



Trời mưa! T T

Ngay ngày mình đi sớm để thực hiện kế hoạch tỏ tình vĩ đại, cũng như cho nhóc một bất ngờ, trời lại mưa T T Ông trời không thương mình. Nhóc thì ghét mình. Nhóc không đi học. Nhóc hết muốn gặp mình và đi sau lưng mình rồi.

Nhớ nhóc quá. Ước gì lại thấy nhóc đi sau lưng.



Ngày… tháng… năm…



Rõ ràng là nhóc tránh mặt mình. Mình nhớ nhóc mà. Đành dùng chiêu đẹp trai không bằng chai mặt, đến trước cửa nhà nhóc thật sớm, canh bao giờ nhóc bước ra thì đi qua. T T Mặt nhóc lạnh như tiền.

Mình bị nhóc ghét rồi. TTT TTT



Ngày… tháng… năm…



E hèm, nhật kí, cậu chuẩn bị tình thân đi. Từ nay mình không nói chuyện với cậu nữa đâu, vì mình sẽ nói với nhóc.

Thì ra là nhóc hiểu lầm mình. TT Hiểu lầm mình lợi dụng nhóc. Mình cũng muốn lợi dụng nhóc lắm. Dấu nhóc ở nhà nhốt lại, cho mỗi mình ngắm thôi >”<

May mà kế hoạch tỏ tình vĩ đại thành công, chứ không mình giết thằng bạn và đốt con cún máy >”<

Yêu nhóc quá. Bao giờ đủ tuổi mình sẽ dùng giấy đăng kí kết hôn buộc nhóc lại luôn. Ke ke…



20.



_ A… Anh… chậm… chậm một chút…

_ Là em quyến rũ anh mà… sao bây giờ lại van xin rồi?

_ Ư… Cũng phải nhẹ thôi chứ… A… Hôm qua… cái mông còn chưa lành…

_ Anh xin lỗi… Anh sẽ cố gắng T T

_ A… đừng…

_ Rốt cuộc là em muốn nhanh hay chậm?

_ Anh… nhỏ tiếng thôi không Bummie và Hyunie nó nghe… thấy… uhm…



Jonghyun thở mạnh một tiếng rồi liếc qua hai con cún để trên đầu giường.



_ Hai đứa nhắm mắt lại!

_ Anh… kệ nó đi!

_ Là em muốn đấy!



Jonghyun cúi xuống hôn lên môi Kibum và tiếp tục nhịp điệu hoan lạc của mình. Những tiếng rên rỉ khoái cảm tràn đầy căn phòng. Cho đến khi anh giải phóng bên trong cậu, thì cậu và anh cùng thiếp đi trong vòng tay ấm áp.



21. (Khỉ thật tự dưng sinh ra cái số này. Tính dừng ở 20 cho đẹp mà… T_T)



Đầu bếp trưởng nhà hàng SHINee Kim Kibum hay hỏi Giám đốc nhà hàng, Kim Jonghyun, rằng, ngày xưa tại sao anh không quay lại nhìn em?



Và anh chàng Giám đốc cũng vặn hỏi lại vị bếp trưởng, tại sao ngày đó em không thử vượt lên đi ngang với anh?



Kibum bảo rằng, em ngượng lắm.



Jonghyun cũng hôn lên môi cậu, anh ngượng không kém gì em.



Những nụ hôn cứ thế nối tiếp nhau, triền miên bất tận, rồi thở thành tiếng rên rỉ trầm thấp.



Một ngày nọ, Kibum chợt thấy cậu bé nhà hàng xóm có biểu hiện lạ. Cậu đứng chờ ở của nhà rất lâu, cho tới lúc có một cậu bé khác đi ngang qua, thì cậu mới đi.



Kibum mỉm cười. Cậu thử bắt chuyện với cậu bé.



_ Minnie! Em thích cậu bé hay đi học ngang qua đây phải không?



Taemin cúi đầu. Mặt cậu bé ửng đỏ lên. Kibum xoa nhẹ mái tóc tơ mềm mại của cậu.



_ Hyung cũng từng như em vậy! Hyung đã từng trải qua rất nhiều cảm xúc khi đi sau lưng người hyung thích!

_ Vậy người đó có biết không? Người đó có đáp lại hyung không?

_ Có phải em đang lo cậu bé kia không thích em?

_ Uhm… Ho Ho giỏi lắm… lại đẹp trai nữa…

_ Đừng lo. Một ngày nào đó cậu bé ấy sẽ biết được tình cảm của em thôi. Rồi em sẽ hạnh phúc, giống như hyung vậy.

_ Vâng! Cám ơn hyung! A, cậu ấy tới rồi. Em đi đây!



Taemin vẫy tay chào Kibum rồi chạy theo cái bóng cao cao phía trước. Kibum phì cười nhìn theo cái bóng nhỏ rụt rè. Cậu không nhận ra Jonghyun đã đứng bên cậu từ lúc nào. Anh đan vòng tay của mình qua eo cậu, ghé vào tai cậu thì thầm.



_ Có gì em vui thế?

_ Em đang nghĩ, có lẽ hạnh phúc bắt đầu từ lúc em đi sau lưng anh.



End.


Chữ ký của Lu_he0

Làm quen với Lu_he0


Bling Bling Takki
Bling Bling Takki
Hiện:

Scorpio
Tổng số bài gửi : 512
Chỉ số thành sao : 12
Join date : 07/11/2011
Age : 29
Đến từ : S2 - Bling's house
Bài gửiTiêu đề: Re: [MA] Đi sau lưng anh [Threeshot | JongKey] [MA] Đi sau lưng anh [Threeshot | JongKey] 286-129/5/2012, 12:39 pm
tem lần 2 =]]

Kaka, cái fic nó thiệt là dễ thương

Kết thúc mở về chuyện tình của 2Min nhá

Níu bạn au viết tiếp chuyện của 2Min chắc cũng sẽ dễ thương lắm lắm íh

Kamsa sis Lu lần nữa, hihi



Chữ ký của Bling Bling Takki

Làm quen với Bling Bling Takki


Bling Bling Takki
Bling Bling Takki
Hiện:

Scorpio
Tổng số bài gửi : 512
Chỉ số thành sao : 12
Join date : 07/11/2011
Age : 29
Đến từ : S2 - Bling's house
Bài gửiTiêu đề: Re: [MA] Đi sau lưng anh [Threeshot | JongKey] [MA] Đi sau lưng anh [Threeshot | JongKey] 286-16/6/2012, 1:21 am
Đá lên top!!!

Fic hay thế mà chả thấy ai comt ngoài em ra!!!

Yah!!! JongKey shipper đâu gòy?!!!

Cấm đọc chùa nhá!!!



Chữ ký của Bling Bling Takki

Làm quen với Bling Bling Takki


na_key32
na_key32
Hiện:

Aries
Tổng số bài gửi : 2
Chỉ số thành sao : 0
Join date : 09/06/2012
Age : 26
Đến từ : Vườn trẻ nhà SHINee
Bài gửiTiêu đề: Re: [MA] Đi sau lưng anh [Threeshot | JongKey] [MA] Đi sau lưng anh [Threeshot | JongKey] 286-19/6/2012, 10:02 pm
Fic hay quá đi!Càng xem lại càng iu Jongkey 14, xem khúc YA bị mất máu^^!2min nữa kìa, hihi!Au waiting [MA] Đi sau lưng anh [Threeshot | JongKey] 153218 Au vik thêm vài fic nữa em sẽ ủng hộ đều đều!Ghé qua Tịnh Tuyết Lâu nhìu nhìu nữa ạ [MA] Đi sau lưng anh [Threeshot | JongKey] 1213146474


Chữ ký của na_key32

Làm quen với na_key32


choieungun
choieungun
Hiện:

Tổng số bài gửi : 20
Chỉ số thành sao : 0
Join date : 12/10/2011
Bài gửiTiêu đề: Re: [MA] Đi sau lưng anh [Threeshot | JongKey] [MA] Đi sau lưng anh [Threeshot | JongKey] 286-110/6/2012, 10:00 am
ss Lu tuyệt đỉnh, dạo nì chán đọc fic cơ mà nhìn thấy cái fic nì thì tự nhiên hứng thú, ai ngờ đọc lại hay như vậy ^^ ss cho em cái trag của người viết fic nì đi ^^ chắc có nhiều fic khác về SHINee, uhm mặc dù tính cách không giống người thật nhưng đọc cũng rất thú vị :D hì hì kamsa ss đã mang fic nì về 4rum


Chữ ký của choieungun

Làm quen với choieungun


thoheo
thoheo
Hiện:

Aquarius
Tổng số bài gửi : 32
Chỉ số thành sao : 0
Join date : 28/05/2012
Age : 30
Đến từ : HCM.city
Bài gửiTiêu đề: Re: [MA] Đi sau lưng anh [Threeshot | JongKey] [MA] Đi sau lưng anh [Threeshot | JongKey] 286-110/6/2012, 4:44 pm
E hèm! Đọc chùa mấy bữa nay thấy tội lỗi chồng chất nên giờ comt gỡ bớt tội nè!

ss Lu e không có gì hơn ngoài hai chữ " tuyệt vời ", fic của ss dễ xương quá yk em đọc 3 lần rùi ák

Lần 1: fic hay cực nhưng quen cái thói đọc chùa nên phén lun.

Lần 2: đọc lại vẫn thấy hay nhưng cái thói đọc chùa vẫn chưa bỏ được nên... :d

Lần 3: ss Lu ơi em yêu ss lun mất rùi nè. Lần sau đọc fic của ss em sẽ comt nhiệt tình lun bỏ thói đọc chùa! [MA] Đi sau lưng anh [Threeshot | JongKey] 861193


Chữ ký của thoheo

Làm quen với thoheo


Nerinie Aquamarine
Nerinie Aquamarine
Hiện:

Pisces
Tổng số bài gửi : 9
Chỉ số thành sao : 0
Join date : 02/06/2012
Age : 27
Bài gửiTiêu đề: Re: [MA] Đi sau lưng anh [Threeshot | JongKey] [MA] Đi sau lưng anh [Threeshot | JongKey] 286-111/6/2012, 8:21 pm
em đọc bên Tịnh Tuyết Lâu của ss rồi nhưng qua đây lại đọc tiếp=] và em thuộc loại chai mặt chuyên đọc chùa chả bao giờ cmt =] 9
càng đọc càng thích mỗi tội ngắn =] [MA] Đi sau lưng anh [Threeshot | JongKey] 45244


Chữ ký của Nerinie Aquamarine

Làm quen với Nerinie Aquamarine


Lu_he0
Lu_he0
Hiện:
Subteam
Scorpio
Tổng số bài gửi : 415
Chỉ số thành sao : 2
Join date : 21/09/2010
Age : 31
Đến từ : Lùn-Town
Bài gửiTiêu đề: Re: [MA] Đi sau lưng anh [Threeshot | JongKey] [MA] Đi sau lưng anh [Threeshot | JongKey] 286-111/6/2012, 8:27 pm
Thứ 1: Fic không phải của ss, ss cũng đi đọc chùa, r` lại xin bạn AU choa reup.

Thứ 2: là lưu ý, vì 4rum cấm 18+ nên fic này bị cut bớt r, bé nào khi đọc, tô đen hết mới thấy cái lưu ý ss để màu trắng.

nên mún đọc Full thì qa Tịnh Tuyết Lâu của Shinky hoặc pm ss ... ss choa bản full nhớ ...

Mấy đứa ráng đợi hết tháng ni ... ss sẽ up fic ss tự viết =)) ... viết đã lâu nhưng hong có can đảm up ... up xong đi MHXanh zìa gôm dép bán ve chai ... chắc lun =))


Chữ ký của Lu_he0

Làm quen với Lu_he0


Bling Bling Takki
Bling Bling Takki
Hiện:

Scorpio
Tổng số bài gửi : 512
Chỉ số thành sao : 12
Join date : 07/11/2011
Age : 29
Đến từ : S2 - Bling's house
Bài gửiTiêu đề: Re: [MA] Đi sau lưng anh [Threeshot | JongKey] [MA] Đi sau lưng anh [Threeshot | JongKey] 286-130/6/2012, 8:08 pm
Bon chen 1 tí, híhí

Tham gia nào các Shawols!!!
[MA] Đi sau lưng anh [Threeshot | JongKey] 364154

https://shineeshow.forumvi.com/t2636-topic#38056


Chữ ký của Bling Bling Takki

Làm quen với Bling Bling Takki


jungsungah32
jungsungah32
Hiện:

Tổng số bài gửi : 9
Chỉ số thành sao : 0
Join date : 06/03/2011
Bài gửiTiêu đề: Re: [MA] Đi sau lưng anh [Threeshot | JongKey] [MA] Đi sau lưng anh [Threeshot | JongKey] 286-130/8/2012, 6:21 pm
Hiu Hiu~ Fic nhà mình có mẹt ở cái 4rum này nè *chỉ chỉ*
Vợ chồng nhà mình còm cõi quá Shin thân yêu ơi =))
Mỗi đứa 1 cái fic được post trong 4rum xong biến mất! 1
6 Mà hình như cái fic này chính mình cũng chưa đọc 8
*Chạy mất dạng*


Chữ ký của jungsungah32

Làm quen với jungsungah32


four_eyes1997
four_eyes1997
Hiện:

Tổng số bài gửi : 45
Chỉ số thành sao : 0
Join date : 15/08/2012
Bài gửiTiêu đề: Re: [MA] Đi sau lưng anh [Threeshot | JongKey] [MA] Đi sau lưng anh [Threeshot | JongKey] 286-131/8/2012, 5:31 pm
Aaaaaaaaa~ like mạnh thiệt mạnh!!!! Shinky viết fic dù bị cắt bớt mấy đoạn yaoi cũng hấp dẫn ko kém ^^ tặng 1 bông hồng nè, hihi ^^ [MA] Đi sau lưng anh [Threeshot | JongKey] 639359


Chữ ký của four_eyes1997

Làm quen với four_eyes1997


Sponsored content
Hiện:

Bài gửiTiêu đề: Re: [MA] Đi sau lưng anh [Threeshot | JongKey] [MA] Đi sau lưng anh [Threeshot | JongKey] 286-1



Chữ ký của Sponsored content

Làm quen với Sponsored content

[MA] Đi sau lưng anh [Threeshot | JongKey]Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
SHINeeShow :: 

SHINee's fanfic heaven

-


Powered by phpBB & Version 2.0
Forumotion_ripped by vlt