SHINeeShow
Chào mừng các bạn đến với Forum S2 and SHINee!
Một chốn nhỏ để tình cảm của bạn bay xa cùng SHINee.
Nơi không bao giờ cho rằng tình cảm ấy là ảo,
nơi để bạn cùng giải bày bao cảm xúc chất chứa trong lòng,
và là nơi bạn được là chính bạn.
Với SHINeeShow và SHINee bạn là tuyệt vời nhất.Bởi chúng ta cùng là Shawol.
[long fic] Hoàng tử của mèo vàng ( upload chap 2) IndexqqDiễn đàn[long fic] Hoàng tử của mèo vàng ( upload chap 2) ShowrVietsub Show[long fic] Hoàng tử của mèo vàng ( upload chap 2) 51569228Vietsub MV/Performance[long fic] Hoàng tử của mèo vàng ( upload chap 2) NhatkiNhật kí Shawol[long fic] Hoàng tử của mèo vàng ( upload chap 2) Nhangoi4rum nhắn gởi[long fic] Hoàng tử của mèo vàng ( upload chap 2) HangosubteamHang ổ subber[long fic] Hoàng tử của mèo vàng ( upload chap 2) NewsfTin tức

Forum S2
:: Quên mật khẩu? ::

Auto Login
Chat S2[Off] - Online [?] Away [?]

[long fic] Hoàng tử của mèo vàng ( upload chap 2)Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Tác giả

vannie
vannie
Hiện:

Tổng số bài gửi : 11
Chỉ số thành sao : 0
Join date : 26/11/2010
Bài gửiTiêu đề: [long fic] Hoàng tử của Mèo vàng [long fic] Hoàng tử của mèo vàng ( upload chap 2) 286-120/8/2011, 11:03 pm
[Longfic] Hoàng tử của Mèo vàng
<BLOCKQUOTE class="postcontent restore ">Author: Vannie
Disclamer: Nhân vật được nhắc đến trong truyện không thuộc về tác giả
Fandom : SHINee
Category: Romance, Pink
Rating: G
Pairing: 2 min + JongKey, Onew, Vannie (nhân vật em tự tượng tưởng, coi là em cvũng được ^^)


Note: Đây hoàn toàn là thế giới tưởng tượng của em, nên đôi khi thấy vô lí, mọi người chém nhẹ nha.

P/s: Văn của em không phải là tốt nhưng vẫn viết fic để thoả mãn trí tưởng tượng của mình. Nhưng nếu mọi người thấy thích thì em vui lắm.

Gửi tới các readers yêu vấu =)) Van chỉ mong nhận được những comt fic thật sự.











CHAP MỞ ĐẦU.
PHÙ THUỶ VÀ MÈO VÀNG

Em như nàng công chúa trong cổ tích, bị phù thuỷ phù phép…
Em chờ chàng, hoàng tử của em…




Câu chuyện bắt đầu từ một ngày đẹp trời…




Trong một ngôi nhà bé xinh ngự trên con đường Roman lãng mạn trải dài, có một căn phòng nhỏ…tối tăm, trên bàn, duới sàn la liệt chai lọ và những tờ giấy ghi toàn công thức quái đản, những kệ sách cũ ẩm mốc, rác…có thể từ tuần trước…tất cả đều bốc một mùi khó tả.

Một căn phòng như thế thật khiến người ta…kinh tởm, không bao giờ dại mà dám nghĩ tới chuyện bước vào đó một lần nào.


Chủ nhân của nó hiện đang ngồi trên ghế ở một góc căn phòng, cau mày nhìn hai đứa cháu, một trai, một gái đang xoay qua xoay lại, nghịch nghịch cái cốc thuỷ tinh chứa thứ dung dịch lỏng màu hồng.

- Cậu à, cậu lại pha chế ra cái gì đây? Nó có như lần trước không? - Cậu bé với mái tóc vàng dài hỏi, lộ rõ vẻ thích thú, mắt nhìn chăm chăm vào cái cốc.



Hắn nhìn mấy đứa trẻ mà ngán ngẩm lắc đầu.


Vì chuyên chế tạo ra mấy thứ kì quái, nguy hiểm nên hắn cố tính để căn phòng trong trạng thái ghê nhất có thể (trong mức chịu đựng của bản thân) để không ai có thể (dám) bén mảng vào, làm linh tinh mọi thứ lên, cũng vì an toàn cả.

Nhưng cho dù có làm bẩn làm bừa làm kinh đến mức nào thì hai đứa cháu yêu-quý này vẫn luôn thường xuyên đến thăm cậu- yêu-quý và làm cho tất cả rối tinh lên.

Khóa cửa cũng không ăn nhằm, chúng luôn tìm cách vào được, thậm chí là dùng búa đập cửa đến nát bươm ra mới thôi.

Cú như là ở cái nơi-người-không-ở-được-này có cái gì thu hút chúng mạnh mẽ lắm ấy.

Đấy là hồi nhỏ đã kinh như thế, hắn chỉ còn biết cách thở dài, trông trừng chúng, bây giờ lớn lên, qua mấy vụ nổ, cháy rèm, tào tháo đuổi,…chúng cũng cẩn thận hơn, không quậy tung lên nữa.



Lần gần đây nhất chúng gây hoạ là khoảng tuần trước. Cũng đơn giản thôi.

Hôm đó, hai đứa vẫn đến nghịch như thường nhưng hắn lại mệt quá nên ngủ quên mất, coi như là phó mặc căn phòng vốn đã ghê nay vào tay bọn trẻ còn…kinh tởm hơn. Trong một phút bất cẩn, đứa cháu gái 15 tuổi, vốn chỉ tính đốt cái giấy báo dưới sàn, do cậu cháu trai 17 tuổi lỡ tay gạt cái lọ dung dịch ở trên bàn xuống, đổ luôn vào ngọn lửa, bùng lên một đám cháy thực sự, đốt gần như cả cái sàn gỗ, suýt tí thì bén lên hai cái kệ sách. Và cũng suýt tí nữa thì thiêu luôn mái tóc dài qua vai của hắn, khi ngủ nằm trên ghế sôpha bị rủ xuống (hắn thuộc thành phần lười cắt tóc).
Bây giờ trông sàn nhà bị cháy đen đến thảm hại.


Hắn, đâu phải là hiền, suốt một thời đi học, được mọi người phát sợ vì cái tính đểu giả của mình, đến mức cái tên “Yêu quái Chul” nức tiếng suốt một thời.


Vậy mà giờ đây hắn phải thấy kinh sợ mấy đứa cháu của mình, tưởng sau vụ vừa rồi, chúng sẽ thấy sợ mà không dám tới đây nữa vậy mà vẫn ngày ngày, giờ giờ, chúng đến “Cậu yêu quý ơi, bọn cháu vào nhé.”

Mà hai đứa này cũng không phải là dạng quỷ sứ gì, chúng hiền và ngây thơ, chỉ là chúng có tính tò mò và luôn có niềm vui vô tận với căn phòng này.



Quay trở lại hiện thực, hắn lắc đầu:

- Đừng có dại, đấy là thuốc hoá mèo, nhưng bị hỏng, ta không biết là sẽ gây ra chuyện gì đâu.

- Hoá mèo á? Woa, cái này thấy đầy trong truyện tranh nhưng không ngờ là có thật? Sao cậu biết là bị hỏng? Phải uống thử mới biết được chứ?


Cô bé có mái tóc đen dài tinh ngịch nhìn người cậu của mình rồi lại quay ra nói gì đó với anh trai. Chúng lại quay trở lại với niềm vui của mình.



Được một lúc sau, chị của hắn, cũng tức là mẹ của chúng, bước vào phòng, mang theo ba cốc nước dâu.

- Ba cậu cháu chơi vui quá nhỉ. Taemin, Vannie, đừng nghịch gì của cậu nhé.

Bà Lee mỉm cười, đặt cái khay xuống sàn rồi khẽ đóng cửa lại.
Sức khoẻ của bà hơi yếu, nên không thể vào căn-phòng-toàn-khí-độc này được.
Bà rất hiền từ và thánh thiện, không bao giờ phàn nàn về cậu em trai kì quặc hay những “ phi vụ” của hai đứa con.
Lúc nào bà cũng chỉ cười, mặc dù nhiều khi nụ cười cũng mang theo nhiều ý nghĩa.



Câu chuyện tiếp sau mới hay…


Cháu trai Taemin đặt mấy cốc nước dâu bên cạnh mình, để tí nữa rồi uống. Đồng thời lúc đó cháu gái Vannie cũng tiện tay đặt cái cốc “hoá mèo” ngay cạnh mấy cốc nước dâu, cô bé cũng nhắc nhở anh trai rằng cái cốc đó có màu hồng nhạt hơn, đừng lẫn với nước dâu.


Sau một hồi nghịch ngợm với mấy cái chai, Taemin với lấy một cốc nước uống.

Hee Chul nhìn thấy điều đó, cũng nhắc nhở

- Cẩn thận uống phải cốc “hoá mèo” đấy.


Cậu tươi cười đáp lại:

- Cậu yên tâm, cốc đấy có màu nhạt hơn, cháu nhớ mà.


Hắn cũng ậm ừ cho qua, quay lại xem báo.

Nhưng… chợt như nhận ra, hình như có cái gì vừa đập vào mắt hắn, hắn vội vàng quay ra, kinh hoàng…hét toáng lên.


- CÁI MÀ CHÁU ĐANG UỐNG CÓ MÀU NHẠT HƠN ĐẤY!!!!!


Ực…

Nhưng…đã quá muộn…

Cậu bé…đã uống…hết…


Vannie hốt hoảng quay ra.
Taemin sợ hãi nhìn lại cốc nước.
Hee Chul thì như đứng hình, không nói được câu nào.



10 giây…


30 giây…


50 giây…


1 phút…


2 phút…



Cả ba căng thẳng, hết nhìn nhau, rồi lại nhìn cốc nước, lo sợ điều có khả năng xảy xa.

Nhưng đã 5 phút trôi qua, vẫn chưa có gì.

- Hình như đúng là bị hỏng.

Vannie đánh nuốt bọc cái ực, ngồi bệt xuống, vuốt ngực.

- Chưa chắc, đợi thêm đi.

Hắn vẫn không rời mắt khỏi cậu cháu trai, mồ hôi lấm tấm trên trán.


Và rồi 3 người tiếp tục đợi thêm khoảng 30phút nũa.


Vẫn không có chuyện gì xảy ra.

- May quá.

Lúc này, khuôn mặt của ba con người mới giãn ra, thở phào.
Cũng đúng lúc đấy, có tiếng gọi từ dưới nhà bếp vọng lên…

- 3 cậu cháu xuống ăn cơm này.

- Thôi, đi xuống đi, đừng để mẹ cháu đợi. Lần sau phải cẩn thận hơn đấy. May lần này là bị hỏng.

- Ôi may quá.

Vannie theo chân cậu, đi đến cửa thì…

- A!

Taemin bỗng khựng chân lại, cảm thấy trong người mình như có cái gì vừa nhói lên, chạy dọc qua các tế bào, cậu kêu khẽ.

Nghe thấy tiếng kêu đó, Hee Chul và Vannie đồng thời quay lại, tim cùng đập thình thịch, lo sợ…


Và một chuyện đã xảy ra…

Ngay khi vừa quay lại, một tiếng nổ…BÙM…vang lên, kèm theo đó là một màn khói trắng.

Trong màn khói mù mịt ấy, bỗng có tiếng kêu…

MEO…


Khói dần tản đi, để lộ hai khuôn mặt đang sửng sốt, kinh hoàng, cúi xuống, nhìn cái vật tròn tròn dài dài mềm mềm bông bông đang mở to mắt, thao láo nhìn hai con người, trông nó…đích thực là một con mèo vàng đang…hoảng loạn.


- Có chuyện gì vậy? Cái tiếng vừa rồi…hai đứa lại làm gì à ?

Bà Lee hốt hoảg chạy lên, bất ngờ vì làn khói bay mù mịt…

- M…mẹ…ơi.

- Chị…

- MEO…MEO…







- ÔI TRỜI ƠI!!!!!














</BLOCKQUOTE>


Chữ ký của vannie

Làm quen với vannie


goment
goment
Hiện:

Tổng số bài gửi : 76
Chỉ số thành sao : 2
Join date : 07/10/2010
Bài gửiTiêu đề: Re: [long fic] Hoàng tử của mèo vàng ( upload chap 2) [long fic] Hoàng tử của mèo vàng ( upload chap 2) 286-121/8/2011, 1:33 am
=))
k ngờ con bé post cả fic ở trên này, thế thì làm 1 lúc vài ba chap đi, để readers đọc cho nó đỡ sốt ruột :">
có khi t kug học tập cho luôn cái AHB, AWB lên :))

p/s nhìn nick là biết ai đang com rồi phải k :)


Chữ ký của goment

Làm quen với goment


D_T4ever
D_T4ever
Hiện:

Taurus
Tổng số bài gửi : 2
Chỉ số thành sao : 0
Join date : 21/08/2011
Age : 30
Đến từ : Bộ tộc Shawol
Bài gửiTiêu đề: Re: [long fic] Hoàng tử của mèo vàng ( upload chap 2) [long fic] Hoàng tử của mèo vàng ( upload chap 2) 286-121/8/2011, 7:57 pm
òa Minie của em * Ho đại ca phóng đao phập phập* áh nhầm của a Ho rùa biến thành mèo zòi hức hức [long fic] Hoàng tử của mèo vàng ( upload chap 2) 3193290500
Có khi nào chờ hoàng tử Ho rùa kiss 1 phát ùi mới trờ zề thành người hk au [long fic] Hoàng tử của mèo vàng ( upload chap 2) 1589774988
Keke hóng cháp mới của au, au 5ting, e chỉ comt nhiu thui zì e hk bít comt zì
Mau ra chap mới au nga
~ [long fic] Hoàng tử của mèo vàng ( upload chap 2) 1195357855


Chữ ký của D_T4ever

Làm quen với D_T4ever


vannie
vannie
Hiện:

Tổng số bài gửi : 11
Chỉ số thành sao : 0
Join date : 26/11/2010
Bài gửiTiêu đề: Re: [long fic] Hoàng tử của mèo vàng ( upload chap 2) [long fic] Hoàng tử của mèo vàng ( upload chap 2) 286-124/8/2011, 12:47 pm
@D_T4ever: Keeeee, tkank bạn đã comt fic nha, lại còn comt cẩn thận nữa chứ. Iu cái cái nào....



P/s : Chap chỉ để mở đầu…tình cảm thôi ạ, nên em nghĩ là nó hơi bị nhàm. Nhưng thật sự em chỉ nghĩ được đến thế.

CHAP I
MÈO VÀNG…VÀ HOÀNG TỬ


Em gặp anh…
Nhẹ như một cơn gió thoảng…
Tự hỏi…
Anh là hoàng tử đến cứu em sao…?


3 tiếng làm mèo…
3 tiếng làm người…

Nửa năm sau…

Viu…

Một làn gió lạnh thổi vào căn phòng nhỏ, khiến cho cái rèm cửa màu hồng như bay nhẹ trong gió.
Trời sắp vào đông.
Thời tiết lúc này hơi se lạnh.
Sương mù toả nhẹ trên khắp mọi con đường trong thành phố Seoul .


Vẫn ở con đường Roman ấy, vẫn là ngôi nhà nhỏ xinh ấy…nhưng lần này là một căn phòng khác, tràn ngập ánh sáng, nước sơn màu trắng hồng, rất nhiều gấu bông,…đó là phòng của Vannie.

Cô bé đang nằm ườn trên giường, quấn chiếc chăn mỏng, xem một quyển truyện tranh nào đấy.
Trông vô cùng thảnh thơi.

Bỗng có cái gì cứ cào cào vào tóc cô.
Vì quá chú tâm vào quyển truyện nên Van không để ý.
Tóc cô bị cào mạnh hơn nữa…


- Á!...Taemin oppa…

Cô kêu lên, quay đầu nhìn cái con mèo vàng , lườm phát.

Con mèo như không để ý đến thái độ của cô, nó giơ tay chỉ vào cái cửa sổ đang mở toang, nơi cơn gió lạnh cứ thế thổi qua, tay nó cứ ngoắc ngoắc vào.

- Nhờ em đóng cửa sổ thì phải nhẹ nhàng hơn chứ. Thái độ gì vậy hả?

Van lười biếng đặt quyển truyện xuống, mặt nhăn lại, đóng cửa vào rồi lại lườm phát.

Con mèo(vẫn) không để ý đến thái độ của cô bé, mãn nguyện nằm ườn ra chiếc giường êm ái, với tay kéo chiếc chăn về phía mình.


Đúng vậy.
Cái con mèo đó, chính xác là Lee Taemin, năm tháng trước còn là một chàng trai 17 tuổi bình thường, mái tóc vàng dài, nước da trắng hồng, đôi môi phớt hồng, hơi gầy, xinh gái hơn là đẹp trai, có nét đẹp mê hồn thu hút cả hai giới,…


Sau cái ngày định mệnh đó, cả gia đình cậu đã trải qua 5 ngày vô cùng ảm đạm.
Hầu như không ai nói một câu nào suốt cả ngày, cho dù là bữa ăn..

Ba con người đó thì vô cùng ân hận…

Giá như mình không đặt cái cốc tai quái đó gần mấy cốc nước dâu…

Giá như mình trông chừng chúng kĩ hơn …

Giá như mình để ý một chút…

Ôi!!!Nhưng tất cả chỉ là “giá như” mà thôi.


Họ cảm thấy vô cùng có lỗi với bà Lee.

Sau khi biết chuyện, bà chỉ hét lên một tiếng thất thanh, nhưng rồi sau đó cũng chẳng nói chẳng rằng, buồn bã nhìn con mèo vàng mà không nén nổi tiếng thở dài.

Thà rằng bà la mắng, đánh chửi còn đỡ, đằng này bà cứ im lặng thôi.

Khiến cho cả ba cậu cháu này vốn đã ân hận lắm rồi nay còn day dứt ghê gớm hơn.


Không khí bao quanh ngôi nhà này nặng như đeo chì…



Thế nhưng 5 ngày sau…


Hee Chul chế tạo ra một loại thuốc, gọi là thuốc giải cũng không phải, nó chỉ làm cho “đỡ” mà thôi.
Thay vì biến thành mèo mãi mãi, nay cứ 3 tiếng làm mèo, 3 tiếng làm người.


Vì bị như thế nên Taemin chỉ còn cách nghỉ học.
May cho cậu là có một ông cậu tính thì có thể kì quặc nhưng không thể phủ nhận đó là một thiên tài ngay từ khi còn bé.

Hắn tốt nghiệp đại học Havard năm 20 tuổi, 4 năm sau cũng nhận được bằng tốt nghiệp của một trường đại học danh tiếng nào đó chuyên về hoá chất, y dược, được cấp bằng chứng chỉ giáo viên khi chưa đầy 21 tuổi.

Nhờ thế cậu vẫn có thể học tại nhà với giáo viên là cậu của mình nhưng vẫn được tính điểm, coi như là học sinh của trường Saint Roland, nơi hắn đang giảng dạy và làm việc.

Tất cả những việc này về Hee Chul, bây giờ cậu và Vannie mới biết (hai đứa cháu vô tâm).


Bà Lee sau một thời gian trầm lặng cũng cảm thấy khá thú vị với việc con trai mình biến thành mèo.
Bà hay chơi cùng cậu nhiều hơn, thích thú chăm sóc một con mèo mà tính cách y người.


Giải thích một chút…

Mặc dù là dạng nửa người nửa mèo nhưng gen người vẫn trội hơn gien mèo.

Khi là một con mèo, cậu vẫn có thể nghe hiểu tiếng người, giữ được văn hoá con người ( tức là biết đi vệ sinh đúng chỗ), có thể ăn mọi thứ như người mà không sợ bị ngộ độc, vẫn giữ được tính cách, vẫn thích nhảy nhót (mặc dù nhìn thì chỉ thấy…hình như con mèo này lên cơn loạn),…Còn lại thì như một chú mèo bình thường.

Còn khi là người, có hơi rắc rối một chút, bị tất cả mọi thứ đang phe phẩy thu hút, cậu sẽ ngay lập tức nhảy chồm lên mà bắt bằng bằng được, thỉnh thoảng liếm tay, bất chợt kêu meo,…còn lại thì như một con người bình thường.

Tất cả những rắc rối do mèo-Taemin gây ra đều do một mình cô em gái gánh.

Lúc là người, nếu cậu muốn ra ngoài thì luôn có Vannie đi cùng, phòng khi cậu mải chơi, quên mất thời gian mà hóa mèo trước mặt bàn dân thiên hạ.
Còn những tính mèo (như đã nêu trên) bất chợt nổi lên, cô sẽ ngăn anh trai lại và có nhiệm vụ giải thích với mọi người xung quanh (nếu chẳng may xảy ra rồi)

Còn khi là mèo, có những việc mà cậu không làm được thì Vannnie phải làm hết.

Nếu không có cô, chắc bây giờ Taemin vẫn không thể hoà nhập vào cuộc sống bất bình thường này.

Chính cô bé cũng cảm thấy việc anh trai mình là một con mèo cũng rất thú vị.


Nhưng cho dù đã xảy ra chuyện động trời như thế, chúng vẫn thường xuyên đến thăm căn phòng của cậu Hee Chul.(điếc không sợ súng).





Quay trở lại với hiện tại…

Nhìn cái con mèo, đồng thời cũng là anh trai mình đang nằm ườn ra trên giường, Vannie chỉ biết thở dài.

Cứ mỗi lần nhờ có chuyện gì là cậu lại cào tóc hoặc quần áo của cô.
Tâm trạng không vui thì cào luôn vào da, làm cô la oai oái….

Nhưng cũng một phần tại cô bất cẩn cả thôi, nên chỉ còn cách “cắn răng chịu đựng”…



Nhưng từ đây, chuyện hay mới bắt đầu…


* Trường Sanit Roland, thủ đô Seoul.



Lớp 9/3

- Van ah! Cậu quên mang đồ ăn trưa rồi à?

- Uhm…Nhưng mình nhờ anh trai mang đến rồi. Ôi đói quá…




Đồng thời lúc đó, dưới sân trường…

- Hic! Sao cái trường này rộng vậy? Đi từ nãy giờ chẳng thấy cái lớp nào là lớp 9/3 đâu cả…

Taemin đã đến trường rất nhanh nhưng khổ một nỗi đây là một ngôi trường hỗn hợp cả cấp 2, cấp 3 nên diện tích hơi rộng lớn.
Mà tầm này học sinh ở trong lớp hết, chẳng một bóng người cho cậu hỏi đường.


“ A! Có người rồi, có người rồi…”

Mắt cậu bừng sáng hơn bao giờ hết khi nhìn thấy “vị cứu tinh”…

Đó là một chàng trai cao khoảng 1m80, có mái tóc hơi xoăn, ngồi dưới gốc cây lớn…

- Anh gì ơi…

Cậu tiến lại gần, nhẹ nhàng hỏi.

Người đó giật mình, ngước lên nhìn cậu.

Trước mặt anh ta là một cô gái trẻ, chắc nhỏ tuổi hơn anh, có mái tóc vàng, dài qua vai một chút. Vẻ đẹp của cô gái đó, trong một lúc, anh cứ ngỡ như là thiên thần.

- À…ừm…sao cơ?

- Gặp được anh may quá.- Cậu thở phào nhẹ nhõm – Anh có biết lớp 9/3 ở đâu không? Trường rộng quá tôi tìm không ra.

Anh đứng dậy, nhìn vào người đối diện…

Quả thật là càng nhìn càng đẹp…

Taemin vẫn cười, chờ đợi sự giúp đỡ từ anh chàng điển trai này.

- À…cứ đi thẳng, sau đó quẹo trái sẽ thấy toà nhà màu trắng, đi lên tầng hai, đó là tầng của khối 9, rồi cứ nhìn mấy cái bảng tên là tìm ra thôi.

Mắt cậu bây giờ càng bừng sáng hơn, cậu chạy ù đi không quên cảm ơn rối rít…

- Cảm ơn anh nhiều nhiều lắm.

Anh nhìn dáng người nhỏ con của cậu chạy xa dần mà thấy hơi tiếc nuối…

- Đến nhanh mà đi cũng nhanh.

Anh lại ngồi xuống, nhắm mắt lại, làm nốt giấc ngủ trưa…

Trong đầu, anh liên tục nhớ lại người con gái vừa gặp.

Nhưng được một lúc…

- Anh gì ơi…

Là giọng nói nhẹ nhàng ban nãy.

- Tôi đã quẹo trái nhưng đó là ngã ba, tôi cũng không thấy toà nhà màu trắng nào cả. Phiền anh chỉ lại được không…?

Anh hơi giật mình, mở mắt ra.
Quả thật là người con gái khi nãy.

- À…Xin lỗi…Tôi quên mất.

-Vâng…

Cậu vẫn kiên nhẫn đợi anh.
Có lẽ Vannie đã đợi cậu lâu lắm rồi.

Tất cả cũng vì ngôi trường này quá rộng…

Chợt anh nghĩ ra một ý…- Hay tôi đi cùng cô luôn nhé ?!
- Vâng! Nếu anh không phiền…Hả?!

Cậu như nhận ra điều gì…

Cô…?!
Không lẽ anh…?!

- Anh gì ơi…Hình như anh hiểu lầm rồi…Tôi…là con trai.
- Hả?

Anh quay sang nhìn cậu, tròn mắt ngạc nhiên.

- Cậu là con trai…?

- Vâng. Tôi cũng hay bị nhầm lắm nhưng thật sự tôi là con trai đó.

Cậu mỉm cười đáp lại anh

Ngay từ nhỏ cậu đã hay bị nhầm như thế rồi.
Người không biết cứ khen cậu xinh này đẹp nọ, thậm chí còn mua váy tặng cậu.
Nhưng tất nhiên là cậu không bao giờ mặc rồi, toàn đem cho Vannie thôi.
Thành ra con bé có rất nhiều quần áo đẹp.

Vannie cũng bảo, nó rất ghen tị với cậu và Hee Chul.
Cả hai cậu cháu giống nhau, đều là con trai chính hiệu mà đẹp có khi còn hơn con bé, chính xác thì là đẹp hơn con gái.

Quay lại với hiện tại, anh nhìn cậu mà không khỏi ngạc nhiên.

Chợt anh bật cười…

Đẹp như thế này mà lại là con trai. Uổng thật.

- Uhm…Tôi xin lỗi, tại trông cậu giống quá.

- Không sao, tôi quen rồi. Vậy anh chỉ đường giúp tôi được không?

Thật sự thì bây giờ cậu gấp lắm rồi.
Vannie mà đợi lâu quá, chỉ sợ nó xé xác cậu ra.
Gì chứ liên quan đến ăn, dám nso làm thật lắm.

- Được rồi cậu đi theo tôi.

Cậu lon ton chạy theo anh đang sải từng bước dài.

Oa!
Ngôi trường này không chỉ rộng mà còn rất sạch đẹp này.
Thảm cỏ xanh mướt, trải dài, có những hàng cây cao thẳng tắp, có cây thậm chí còn ngả sang màu vàng, đỏ, có những hàng ghế đá, được xếp rải rác ven đường, còn có cả 2 đài phun nước lớn,…
Người xây nên ngôi trường quả thật là hào phóng, ngoài hai toà nhà chính và một sân vận động, còn xây thêm cả 2 toà nhà lớn để làm kí túc xá dành cho những học sinh ở xa, một hồ bơi cũng thuộc loại lớn.
Theo lời anh chỉ là đi thẳng mà đi mãi cũng không hết con đường lát gạch đỏ này.

Bây giờ cậu thấy thật tiếc khi tự dưng nghe lời thằng bạn, đâm đầu vào trường cấp 3 Xianai ở cách xa nhà cậu những 4 con phố.

Anh đi bên cạnh cậu, bật cười trước vẻ thích thú, ngưỡng mộ đáng yêu của cậu.
Cậu cứ như trẻ con vậy, đi đường mà cứ ngó ngang ngó dọc hết chỉ cái này lại chỉ cái kia, miệng thì không ngừng trầm trồ, khen ngợi, cứ hỏi anh hết cái này đến chỗ kia.
Trông cậu như bé con khám phá ra một thế giới mới vậy.

Vẻ đáng yêu, dễ thương này lần đầu tiên anh thấy ở một cậu trai 17 tuổi.

Đúng lúc đó thì điện thoại của anh kêu…

Anh có việc phải đi…

- Anh cứ đi đi, toà nhà ngay kia rồi, em tự đi được mà. Cảm ơn anh rất nhiều.

- Vậy tôi đi trước…

Anh tiếc nuối chào tạm biệt cậu, nếu như không việc quan trọng thì có lẽ anh đã hộ tống cậu đến hết con đường này rồi.

- Ơ?! Quên hỏi tên anh ấy rồi.

Đi cùng với anh lâu như vậy nhưng cậu lại quên mất.
Quả thật anh đẹp trai và quyến rũ thật đấy. Phong thái cũng khác với những cậu trai cấp 3 bình thường khác suốt ngày chỉ biết quậy.
Anh có một nụ cười đẹp mê hồn và toả sáng với đôi mắt to thu hút.





- TAEMIN OPPA…

Giọng này nghe quen quen…

Thôi chết!!!
Cơm trưa!

- Anh chết ở đâu vậy hả ???? Sắp hết giờ ăn trưa rồi đấy. Có biết em đợi lâu như thế nào không???? Đói sắp chết rồi đấy. Em mà không xuống thì anh còn định thả dáng đến bao giờ hả?

Có vẻ như Vannie đã quá đói.
Con bé xả cho anh trai một trận.

- Anh xin lỗi. Tại trường rộng quá…Cơm trưa của em đây. Thôi anh về nhá.

Trước khi hứng chịu thêm mấy trận nữa, Taemin nhanh chóng đưa đồ cho cô rồi chạy ù đi, không kịp để cho cô nói thêm câu nào.
Cô chỉ biết thở dài nhìn theo bóng anh trai xa dần, đói lắm rồi.

Mà vừa nãy anh mình đi cùng ai vậy nhỉ?...



Cũng trong lúc đó…

Mình quên hỏi tên, em ấy là ai vậy nhỉ?





…………………





Seoul đã vào đông.
Trời bắt đầu trở lạnh hơn.
Từng cơn gió lạnh cứ thổi qua mọi con đường, ngóc ngách của chốn đô thị sôi động.

Con đường Roman lúc này trông thật lãng mạn và mang hơi hướng cổ điển của châu Âu với hai bên đường là những hàng cây khô đã rụng hết.
Các cửa hàng, shop hay những toà nhà cũng được xây theo phong cách kinh điển này.
Đúng như cái tên Roman-lãng mạn.
Dòng người ở đây càng ngày càng đông hơn, chủ yếu là giới trẻ, tới đây để hẹn hò, đi chơi hay lấy background để pose hình.

Và trên con đường này, vẫn là ngôi nhà ấy, căn phòng ấy…

- Vannie này…

Taemin có vẻ hơi ngập ngừng…

- Uhm ?!

Con bé tọng thêm một miếng bánh to nữa vào miệng nhưng vẫn không rời mắt khỏi quyển truyện tranh.

- Ở trường em…có biết ai cao khoảng 1m80, tóc hơi xoăn dài và mắt to không?

Cô quay ra nhìn anh trai mình một cách khó hiểu. Sao tự nhiên anh lại hỏi vậy nhỉ?

- Tả kĩ hơn đi.

- Anh ta có nụ cười đẹp, phong thái thì khác hẳn với người bình thường, và …quyến rũ…

Nói xong, cậu cũng cảm thấy hơi ngượng vì chính những lời của mình.
Vannie càng nhìn cậu khó hiểu hơn nhưng cô vẫn cố lục lọi trí nhớ của mình để tìm xem đó là ai.

- Theo như anh tả thì chỉ có thể là Choi Minho, Super hot boy trường em đấy.

- Hotboy á?!

Taemin cũng không ngạc nhiên lắm.
Anh đẹp như thế cơ mà.

- Theo thông tin “hành lang” mà em nghe được, anh ta là con trai độc nhất của chủ tịch tập đoàn Choi Shin nên tất nhiên cũng là chủ tịch tương lai, đẹp trai, thông minh, nhà giàu, một vận động viên tài năng. Bộ hai người quen nhau à?

Cậu hơi ngạc nhiên.
Con trai của tập đoàn Choi Shin cơ á?
Cái tập đoàn đó thì ai chẳng biết, chuyên về thị trường chứng khoán, bất động sản, khách sạn(?), nhà hàng, siêu thị với hệ thống rải rác khắp châu Á.
Đích thị Choi Minho đó là một siêu công tử rồi.

- Không. Cái hôm mang cơm trưa đến cho em ấy, tại trường rộng quá nên suýt tí nữa thì anh bị lạc, cũng may có anh ta chỉ đường.

Ra là vậy.
Thảo nào từ nãy giờ Van cứ thắc mắc sao hôm nay tự nhiên anh mình lại quan tâm đến một người con trai vậy.

Nhớ lại ngày hôm ấy, Van vẫn còn tức.
Đói gần chết mà không thấy tăm hơi cậu đâu.
Có đồ rồi thì chỉ mới ăn được 5 phút thì đã chuông vào tiết khiến con bé phải ăn vội ăn vàng đến suýt chết nghẹn.
(Khổ! Không chết đói thì chết nghẹn.)

Nhắc đến chuyện ăn uống mới nhớ, cô đã ăn hết bánh muffin rồi.
Nhưng vẫn còn đói nên cô rủ Taemin đi mua bánh papparroti cùng mình.

Lúc này cậu mới để ý, vì mải nghĩ chuyện Minho mà cậu đã để cho cô em ăn hết hộp bánh.

- Đồ tham ăn. Rồi sẽ có lúc em biến thành heo.

Cậu cằn nhằn, cằn nhằn và cằn nhằn
Vannie thì mặc kệ, phẩy tay ra chiều “Sao cũng được” làm cho cậu càng tức hơn.

- Bây giờ là 4 giờ…Ôi dào! Còn những hai tiếng nữa cơ mà, đi đi.- Con bé nài nỉ Taemin…- Đi một mình chán chết à.

Dù sao thì bây giờ cũng đang chán, ở nhà chẳng làm gì cả, với lại lâu rồi cũng chưa ra ngoài dạo phố (trừ hôm đi đưa cơm), cậu khoác một cái áo mỏng rồi chạy theo Vannie.

Hai anh em nhanh chóng đi ra khỏi nhà, khẽ rùng mình vì cơn gió lạnh bất chợt thổi qua.

Quả thật lúc này con đường Roman đẹp một cách kì lạ, giống như một lòng Paris thu nhỏ vậy. Đâu đó còn du dương những khúc nhạc không lời, nhẹ nhàng và lãng mạn, làm cho tâm hồn con người trở nên thật thư thái.


Nhưng có một điều mà cậu không ngờ, đó là…

Vannie không chỉ mua papparroti mà còn mua rất nhiều loại khác, cụ thể là bánh rán, bánh su kem, bánh kem, tiramitsu, muffin,…

Từ trước tới giờ, vẫn biết cái thói ham ăn ham uống của cô em gái nhưng cứ mỗi lần đi cùng nó là hết từ ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác.

Có lần, trong một buổi chiều, nó ăn tổng cộng là hai đĩa mỳ ý, 2 cái muffin, 1 bánh pappa, 1 cốc Americano, 7 loại kem nhỏ khác nhau, vậy mà khi về nhà, nó vẫn tiếp tục đánh chén được 2 bát cơm đầy, tối uống thêm 1 cốc Cappucchino.

Nhưng một điều còn đáng sợ hơn…đó là…chưa lần nào nó bị tào tháo đuổi vì tội ăn quá nhiều.
Trong khi đó, có lần cậu nghe lời Van, ăn kem 7 màu, hậu quả là tối đó, cậu dính chặt lấy cái nhà vệ sinh, suýt tí nữa phải vào bệnh viện.
Vậy mà nó thì không hề hấn tí nào, nhởn nhơ…ngồi ăn kem, nhìn anh trai mình “vật vã”.

Nhớ lại lúc ấy, cậu ức không thể tả!!!!


Hiện tại thì Taemin đang đứng bên cạnh một tiệm xúc xích, đợi cô em gái mua khoảng 10 cái.
Vì bên trong hơi đông, nên cậu chỉ còn cách đứng ngoài chịu lạnh.

Thân hình bé nhỏ, nay chỉ khoác thêm một cái áo mỏng, từng đợt gió lạnh cứ thế mà “tấn công”.

Ôi! Biết thế cậu không đi cùng còn hơn.
Đi theo chỉ làm chân sai vặt, mà về nhà chưa chắc đã ăn được miếng nào.

Đang lầm bầm thương cho thân mình thì…

- Ô! Lại gặp cậu. Đứng đây không lạnh à ?


Một giọng nói trầm ấm vang lên.

Cậu ngẩng lên.

Đó là “vị cứu tinh” đã chỉ đường cho cậu hôm nọ.

Thoát khỏi bộ đồng phục học sinh, trông anh thật giản dị với áo khoác thể thao kiểu của cầu thủ bóng chày màu xanh dương- trắng, hơi xắn nhẹ ở hai bên tay áo, quần jeans đen và đôi converse màu trắng.

Trông anh thật chẳng khác gì một cậu trai cấp 3 mê thể thao bình thường như bao người khác, chứ không phải con trai độc nhất của một tập đoàn lớn.


…Nhưng chẳng hiểu sao, vẫn làm cậu thật hồi hộp…


Cậu hơi cúi gằm mặt xuống, mắt khẽ nhìn lên, giọng lí nhí…

- À…em đang đợi em gái. Ở trong đông quá nên đứng ngoài chịu tí lạnh thì hơn.

Lúc này, trông cậu hệt như một con mèo nhỏ,…dễ thương và đáng yêu vô cùng, khiến cho tim ai đó lỡ đập chệch một nhịp.

- Anh cũng đang đi chơi à?

- Uhm…Đi cùng bạn.

Cuộc nói chuyện giữa anh và cậu có phần hơi ngượng ngùng.
Có lẽ vì là mới quen nhau chăng ?!

Anh nhìn xuống số lượng túi bánh mà cậu đang xách ở cả hai bên tay, thích thú…

- Cậu nhỏ người mà ăn nhiều quá ha.

- Không có. Tất cả đều là của em gái em. Nó ăn như heo vậy á.

Cậu chu môi ra, phụng phịu, bất mãn. Thật không thể chịu nổi với cái tính háu ăn của Vannie mà.


Anh lại bật cười.

Thật sự cậu cứ như trẻ con vậy.
Lại còn cái điệu chu môi ra phụng phịu nữa chứ. Sao mà yêu không thể tả?

Thấy anh cười, cậu cũng mỉm cười theo, dù chẳng biết tại sao.
Cứ tự nhiên cười theo anh vậy thôi.
(Hâm đến thế là cùng).

Có lẽ hai con người đó cứ đứng nhìn nhau cười ngu ngơ như vậy mãi nếu như…điện thoại của anh không kêu.
(Vâng! Lại cái điện thoại chết tiệt, phản chủ)

Nhận ra mình đi cũng đã khá lâu, anh chào tạm biệt cậu.
Nhưng rồi anh nhớ ra…

- À! Quên hỏi, cậu tên gì nhỉ ?

- Taemin, Lee Taemin ạ.

- Tên đẹp ha. Tôi tên Choi Minho.

- Choi Minho. Tên của anh cũng rất đẹp mà.

Anh mỉm cười nhìn cậu.
Một lời khen ngợi đơn giản nhưng chẳng hiểu sao lại khiến anh thấy vui đến lạ.

Bất chợt, anh đưa tay lên, xoa đầu cậu, làm mái tóc vàng của cậu rối tung lên…

- Nhóc con, khéo nói quá nhỉ. Tôi có việc phải đi nên tạm biệt nhé.

Hơi bất ngờ vì hành động của anh, cậu đưa tay lên chỉnh chỉnh lại tóc…

Lúc ngẩng lên thì anh cũng đã bước đi.

Cậu đứng nhìn theo anh dần dần lẫn vào dòng người qua lại.
Lòng thấy vui mà hồi hộp.


Mong được gặp lại anh…


- Taemin, anh vừa gặp ai vậy?

Vannie bước ra từ cửa tiệm, trên tay cầm một cái túi lớn.

- Một người quen thôi.

- Người quen? Ai?

Bỗng dưng cảm thấy hơi ngương khi nhớ lại anh…, cậu dùng hai tay, đẩy Vannie đi trước mình…

- Đã bảo là người quen mà. Thôi đi về nhanh đi.

Bị đẩy bất ngờ, nhưng cô vẫn ngoái đầu lại…

- Ơ…nhưng mà…

- Đi về thôi. Em hỏi làm gì?

Cậu vẫn đẩy cô tiến nhanh về phía trước…

- AI HỎI ANH NỮA ?! ĐƯA CÁI TÚI BÁNH ĐÂY.

Vannie đâm gắt lên.
Có ai hỏi anh nữa đâu. Người ta muốn lấy cái túi bánh cơ mà.

- Hả?!




END CHAP I








:))
Yeeeaahhhh




Chữ ký của vannie

Làm quen với vannie


goment
goment
Hiện:

Tổng số bài gửi : 76
Chỉ số thành sao : 2
Join date : 07/10/2010
Bài gửiTiêu đề: Re: [long fic] Hoàng tử của mèo vàng ( upload chap 2) [long fic] Hoàng tử của mèo vàng ( upload chap 2) 286-125/8/2011, 12:23 am
haizz
thực sự là chả bít phải com cái j nữa
vì có bao nhiu ý nói hết rồi, giờ mà nhắc lại thì thành lắm điều, thế nên thôi thì cứ vào com ủng hộ cho nàng vậy :)
up chap thì đừng quên viết chap mới nhé, mong chờ lắm ấy
mà nó end chưa zợ


Chữ ký của goment

Làm quen với goment


[S.U.P.9.4.E.R]Mì
[S.U.P.9.4.E.R]Mì
Hiện:

Virgo
Tổng số bài gửi : 243
Chỉ số thành sao : 0
Join date : 25/07/2011
Age : 29
Đến từ : Key's house
Bài gửiTiêu đề: Re: [long fic] Hoàng tử của mèo vàng ( upload chap 2) [long fic] Hoàng tử của mèo vàng ( upload chap 2) 286-13/9/2011, 1:57 pm
hú hú mong chap mới quá :2
1 phiếu ủng hộ cho Vanni nào :)
5ting nhá! :>
( k bik Vanni sn bn nên k bik xưng hô sao nữa :OO: )



Chữ ký của [S.U.P.9.4.E.R]Mì

Làm quen với [S.U.P.9.4.E.R]Mì


Bling Bling Takki
Bling Bling Takki
Hiện:

Scorpio
Tổng số bài gửi : 512
Chỉ số thành sao : 12
Join date : 07/11/2011
Age : 29
Đến từ : S2 - Bling's house
Bài gửiTiêu đề: Re: [long fic] Hoàng tử của mèo vàng ( upload chap 2) [long fic] Hoàng tử của mèo vàng ( upload chap 2) 286-111/11/2011, 9:00 pm
oe, chừng nào có chap 2 :(


Chữ ký của Bling Bling Takki

Làm quen với Bling Bling Takki


Bling Bling Takki
Bling Bling Takki
Hiện:

Scorpio
Tổng số bài gửi : 512
Chỉ số thành sao : 12
Join date : 07/11/2011
Age : 29
Đến từ : S2 - Bling's house
Bài gửiTiêu đề: Re: [long fic] Hoàng tử của mèo vàng ( upload chap 2) [long fic] Hoàng tử của mèo vàng ( upload chap 2) 286-130/6/2012, 6:57 pm
Tình hình là lâu wá gòy ko thấy Au có động tĩ gì hết z? T^T

Au ơi, 1 tuần nữa Au ko post chap mới hay có bất kì "động tĩnh" gì thì Takki buộc phải close fic lại đấy nhé T^T

Mong chờ Au T^T



Chữ ký của Bling Bling Takki

Làm quen với Bling Bling Takki


Sponsored content
Hiện:

Bài gửiTiêu đề: Re: [long fic] Hoàng tử của mèo vàng ( upload chap 2) [long fic] Hoàng tử của mèo vàng ( upload chap 2) 286-1



Chữ ký của Sponsored content

Làm quen với Sponsored content

[long fic] Hoàng tử của mèo vàng ( upload chap 2)Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
SHINeeShow :: 

SHINee's fanfic heaven

-


Powered by phpBB & Version 2.0
Forumotion_ripped by vlt